Chương trước
Chương sau
"Phập!"

Trong lúc hỗn chiến, Cảnh Đoan bị trúng tên. Hạ Tử Dụ thấy mũi tên gần như đâm xuyên qua bả vai nàng, y khẽ hít ngược một hơi, "Ngươi còn sống nổi không?"

"...Được." Cảnh Đoan nghiến răng, thầm chửi rủa Hạ Tử Dụ ở trong lòng.

"Cố chịu đựng thêm chút nữa, trẫm đưa ngươi về cung gặp Ngự y."

"Đến trạm dịch," Cảnh Đoan ôm lấy vết thương, trốn vào nơi mà mũi tên không bắn tới được, "Đưa ta đến trạm dịch."

Sở Phi cưỡi ngựa dẫn quân lính tới nơi, đám sát thủ thấy vậy thì vội vàng rút lui. Tất cả đám đạo sĩ đã bị treo cổ, thanh kiếm trên tay Sở Phi dính đầy máu, hắn vòng qua Cảnh Đoan đang nằm dưới đất, đi thẳng tới chỗ Hạ Tử Dụ.

"Bệ hạ, ngài không sao chứ."

"Trẫm không sao, Công chúa thì có." Hạ Tử Dụ nắm lấy dây cương rồi đạp chân leo lên lưng ngựa như Tần Kiến Tự đã dạy. Vốn dĩ y muốn kéo Cảnh Đoan lên cùng nhưng lại phát hiện ra nàng quá nặng nên không thể kéo nổi. Rốt cuộc thì nàng phải tự chém gãy mũi tên rồi mượn lực bò lên lưng ngựa, sắc mặt tái nhợt đi.

Từ nãy đến giờ, Cảnh Đoan luôn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, máu chảy tong tỏng xuống dưới đất. Bộ váy của nàng đã thấm đầy máu, dường như nàng không còn sức lực nữa và bắt đầu ngả người về phía sau.

Hạ Tử Dụ chần chừ một lát rồi mới ôm lấy nàng, "Bảo vệ trẫm nhanh chóng tới được trạm dịch, để lại một toán quân ở đây để dọn sạch tàn dư. Nhất định phải bắt được một tên còn sống!"

"Bệ hạ ngài..."

"Trẫm muốn đưa Công chúa quay về, khanh sai người đi tìm đại phu đi." Y đá vào bụng con ngựa, "Đi!"

Trong bóng tối, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm. Hạ Tử Dụ không hề phát hiện ra, cưỡi ngựa phóng đến trạm dịch, Sở Phi và Cấm Vệ Quân cưỡi ngựa theo sát phía sau.

"Đừng tìm đại phu..." Trên lưng ngựa, Cảnh Đoan cảm thấy đau đớn hơn vì cảm giác rung lắc, thế nhưng nàng vẫn nhíu mày cố gắng chịu đựng, "Vết thương thế này ta có thể tự xử lý được, không cần đại phu."

"Bây giờ mà ngươi còn ra vẻ mạnh mẽ cái nỗi gì, không sợ chết luôn à!" Hạ Tử Dụ cuống lên. Nếu Công chúa Bắc Tần chết ở lãnh thổ của y, chưa biết chừng Bắc Tần sẽ mượn cớ ấy để tuyên chiến. Thời điểm quan trọng như thế này không thể mắc sai lầm được.

Nhưng Cảnh Đoan lại bật cười lạnh lùng, nói hết nước hết cái mà nàng vẫn không chịu tựa vào Hạ Tử Dụ.

Máu thấm ra ngoài, lòng bàn tay nàng cũng toàn là máu.

- --

Cho đến khi về tới trạm dịch, người hầu của Cảnh Đoan đi lên đón. Hạ Tử Dụ xuống khỏi lưng ngựa, lập tức kéo Cảnh Đoan vào trạm, sau đó hỏi Sở Phi xem đại phu đã đến hay chưa.

"Rầm!" Cảnh Đoan sập cửa thật mạnh, nàng mệt mỏi tựa lưng vào cửa, sắc mặt trắng bệch.

Nàng nhìn Hạ Tử Dụ một cách lạnh lùng, "Bản công chúa đã nói là không cần tìm đại phu... Xin bệ hạ ra ngoài đi, Cảnh Đoan sẽ tự xử lý vết thương."

Khuôn mặt tái mét không còn một giọt máu, dung mạo xinh đẹp ấy toát lên cảm giác lạnh lùng cao quý không thể xâm phạm. Đại phu vội vàng chạy tới thì bị chặn ở cửa, Hạ Tử Dụ nhìn nàng, ánh mắt y cũng dần trở nên lạnh lẽo.

"Cảnh Đoan Công chúa, ngươi muốn làm gì vậy."

Nàng khăng khăng ôm chặt lấy ngực mình, không cho đại phu vào, cũng không cho người hầu của chính nàng ở trạm dịch đi lên giúp đỡ. Xem dáng vẻ yếu ớt hiện tại của nàng, có lẽ càng khó xử lý vết thương hơn, Hạ Tử Dụ đành phải đi ra ngoài.

Mới đi được một bước, Cảnh Đoan đã ngất lịm.

Hạ Tử Dụ bất lực thở dài.

Nước ấm, kéo và thuốc cầm máu đã được chuẩn bị đầy đủ. Hạ Tử Dụ giơ tay lên gọi hai nha hoàn đứng ở bên ngoài, bảo họ xử lý vết thương cho Công chúa của họ. Y đang định rời đi thì chợt ngừng bước.

Cảnh Đoan cảnh giác với người hầu bên cạnh mình, chứng tỏ nàng cũng không được an toàn. Nếu y rời đi, khả năng cao sẽ xảy ra chuyện ngoài dự đoán.

Thế là Hạ Tử Dụ ngồi quay lưng về phía bình phong, phẩy tay giục nha hoàn nhanh tay hơn. Nha hoàn cắt đi lớp vải áo, muốn rút mũi tên ra để cầm máu kịp thời, nhưng phía dưới lớp áo còn một lớp vải dày khác.

"Loạt xoạt." Lớp vải quấn quanh ngực đã thấm đẫm toàn là máu, hai túi cát nhét bên trong chợt rơi xuống. Hai nha hoàn sợ hãi hét lên.

Hạ Tử Dụ nghe thấy thì lập tức quay đầu lại. Một giây sau đó, chính y cũng phải trợn tròn mắt.

Vết thương bị tên bắn trên bả vai đúng là rất đáng sợ, nhưng đáng chú ý hơn là: sau khi cởi bỏ túi cát và tấm vải dài quấn quanh ngực, khuôn ngực bằng phẳng của Cảnh Đoan chẳng khác gì ngực Hạ Tử Dụ, thậm chí còn rắn chắc hơn y nhiều...

Hạ Tử Dụ nhìn ngực Cảnh Đoan rồi lại nhìn ngực mình.

Hạ Tử Dụ dụi mắt.

"Chuyện gì thế này."

Y hỏi hoàng đế nhỏ, nhưng hoàng đế nhỏ nằm trong ngọc giác không có động tĩnh gì. Có lẽ những tên đạo sĩ làm phép vừa rồi đã gây ảnh hưởng lớn đến hắn.

Nha hoàn vội vã chạy ra ngoài nhưng Hạ Tử Dụ đã cản lại. Sau đó y lại gần, cúi xuống nhìn Cảnh Đoan đang nằm trên giường với khuôn mặt tái mét. Y che mắt lại, vừa nhìn qua khe ngón tay vừa cởi quần áo của Cảnh Đoan.

"Shh..."

Đến bây giờ Hạ Tử Dụ mới biết lý do vì sao mà y lại thấy đau thấu xương khi đụng vào ngực của Cảnh Đoan ở Ngự hoa viên ngày hôm ấy.

Đường đường Công chúa Bắc Tần, hóa ra lại là một gã đàn ông.

Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên nhìn hai nha hoàn đang sợ mất mật. Y chậm rãi lấy chăn đắp cho Cảnh Đoan, ánh mắt trở nên u ám, y gọi Sở Phi vào.

"Bệ hạ."

Hạ Tử Dụ đắn đo một lát rồi nắm chặt tay, "Bịt miệng họ lại... Xử lý cho sạch sẽ."

Hai nha hoàn toan hét lên thì đã bị Sở Phi bóp cổ, "Rắc!"

Sở Phi kéo hai nha hoàn ra ngoài, Hạ Tử Dụ kéo chăn cao lên một chút rồi khẽ ấn vào vết thương của Cảnh Đoan.

Y ấn càng lúc càng mạnh hơn, nhìn thấy vẻ mặt của Cảnh Đoan dần trở nên nhăn nhó ngay cả khi đang bất tỉnh. May mà vết thương này không trúng chỗ hiểm, tuy chảy rất nhiều máu nhưng Hạ Tử Dụ vẫn có thể xử lý được.

"Phụt!" Hạ Tử Dụ rút mạnh mũi tên, máu tóe ra ngoài. Y cũng không biết làm gì hơn, đành phải lấy vải xô quấn lên vết thương của Cảnh Đoan, mặc áo lại giúp hắn rồi tiếp tục dọn dẹp đồ vật của hắn.

Hạ Tử Dụ đang định nâng Cảnh Đoan dậy thì hắn tỉnh lại, không biết hắn lấy sức lực ở đâu ra mà đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay y.

Hạ Tử Dụ tái mặt, "Ngươi định làm gì? Lấy oán trả ơn à."

"Ai đã xử lý vết thương cho ta?"

"...Trẫm đấy."

Cảnh Đoan lạnh lùng nhìn y.

"Không sao, trẫm sẽ giữ bí mật cho ngươi." Hạ Tử Dụ ngập ngừng, "Bây giờ coi như trẫm đã nắm thóp ngươi, quan hệ đồng minh càng thêm vững chắc chứ sao."

Tuy Hạ Tử Dụ không biết Cảnh Đoan phải che giấu thân phận vì lý do gì, nhưng bây giờ y rất cần sự giúp đỡ của hắn. Có điều cũng không thể hoàn toàn tin tưởng vị Công chúa láng giềng này được, vừa hay lúc này y đã biết được bí mật nam giả nữ của Cảnh Đoan.

Hiện tại, hai người bọn họ coi như hoàn toàn ngồi chung trên một chiếc thuyền.

Cảnh Đoan khẽ thở hắt ra, không nói gì nữa. Hạ Tử Dụ dìu hắn ra ngoài, đối với Cảnh Đoan thì trạm dịch bây giờ quá nguy hiểm, y phải đưa tên này vào trong cung để chăm sóc mới được.

Hạ Tử Dụ dìu Cảnh Đoan lên xe ngựa. Sở Phi vẫn là người đánh xe, hắn không hỏi gì cả, chỉ nghe theo lệnh của Hạ Tử Dụ.

Còn trong xe, Cảnh Đoan ủ rũ ngồi co ro trong một góc, ánh mắt liên tục đánh giá Hạ Tử Dụ một cách cảnh giác.

"Ngươi yên tâm đi, trẫm không nói ra ngoài đâu." Y vỗ bên vai không bị thương của Cảnh Đoan. Dường như bây giờ cả hai đã trở nên thân thiết hơn trước nhiều, đúng là không dễ dàng gì. Hai người bọn họ, một người là hoàng đế bù nhìn, người kia phải giả gái đi hòa thân, "Gặp nhau là có duyên rồi."

"Ai có duyên với ngươi." Cảnh Đoan lạnh lùng nhìn y, tỏ ra hậm hực.

Xe ngựa đi vào trong hoàng cung, bánh xe quay tròn phát ra tiếng lọc cọc.

Cuối cùng Hạ Tử Dụ vẫn giúp Cảnh Đoan xử lý lại vết thương một lần nữa, đút hắn uống Ma Phí Tán rồi để hắn nghỉ ngơi ở thiên điện. Hạ Tử Dụ thay về bộ long bào màu đen, chắp tay sau lưng đi ra ngoài.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, hoàng hôn buông xuống mọi nơi.

Mí mắt của Hạ Tử Dụ lại bắt đầu giật khẽ.

Y mân mê ngón tay đầy bất an, không biết vì sao mà thấy rất không chắc chắn. Chuyện y và Cảnh Đoan hòa thân gần như là ván đã đóng thuyền, chỉ còn thiếu mỗi bước hạ thánh chỉ rồi cử hành nghi thức sắc phong. Theo kế hoạch, thánh chỉ ấy sẽ được tuyên bố vào mấy ngày sau.

Bây giờ Cảnh Đoan bị thương, Hạ Tử Dụ muốn trì hoãn thêm một chút, nhưng Cảnh Đoan nói rằng chuyện này không thể chậm trễ được nữa, càng kéo dài càng dễ xảy ra vấn đề. Y nghe vậy thì thấy cũng có lý.

"Vậy đổi thành khi nào?"

"Sáng mai." Cảnh Đoan nói, "Bây giờ ta bị thương, nhưng bọn họ không biết tình hình cụ thể. Ngươi hãy tuyên bố chiếu chỉ trong buổi lâm triều sáng mai, phải thể hiện thái độ cứng rắn rằng bất kể xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng sẽ hòa thân với Công chúa. Họ sẽ hiểu thôi."

Quốc sư muốn ngăn cản Cảnh Đoan mượn thế lực của Nam Vũ, Tả tưởng muốn khống chế hoàn toàn Hạ Tử Dụ. Bây giờ hai người đó đã bắt tay hợp tác, một kẻ ám sát một người làm phép, thế nhưng cả hai kế hoạch đều đã thất bại.

Nếu Hạ Tử Dụ không nhân lúc này để đứng vững trên vị trí của mình, e rằng về sau chẳng còn cơ hội nào nữa.

"Cũng được."

Bỗng dưng Hạ Tử Dụ nhớ tới Tần Kiến Tự, nhưng thôi, tin tức phải mất bảy đến tám ngày mới có thể truyền ra biên quan. Hôm nay y phải hạ quyết tâm, nếu không thể mượn sức Bắc Tần để nắm được quyền lực, e rằng hoàn cảnh của Tần Kiến Tự ở biên quan sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn.

Hơn nữa, người mà y phong hậu đâu phải một cô công chúa yểu điệu thục nữ, mà là Cảnh Đoan - một tên đàn ông đích thực.

Thế là sau khi bàn bạc xong xuôi, hai người đã đưa ra quyết định.

- --

Chiếu chỉ được đưa đến Trung thư Môn hạ, thẩm định xong xuôi, đóng dấu đỏ.

Một đêm mất ngủ.

Buổi lâm triều sáng ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, tiếng chuông sớm vang lên từng hồi rồi truyền đi khắp nơi trong kinh thành. Sao Kim trên trời tỏa sáng lấp lánh, phản chiếu ra nơi chân trời phía Đông.

Bách quan công khanh đều chắp tay cầm tấm hốt rồi đi vào đại điện, họ quỳ xuống hô to bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế.

"Các khanh bình thân."

Vương tổng quản đứng trước điện, mở thánh chỉ ra rồi cất giọng lảnh lót đọc to.

"Trẫm thấy sao Nữ Tú chiếu rọi, kết cặp thành đôi với thân Càn; mực vàng đổi màu, chứng tỏ mệnh Tốn đang gặp vận..."

Trên triều đình, các quan viên đứng đầu và Tả tướng đều nhìn mảnh chiếu thư màu vàng ấy một cách lạnh lùng, siết chặt tấm hốt trong tay. Lại là chiêu tiền trảm hậu tấu, vị hoàng đế nhỏ này càng ngày càng làm liều.

Còn Hạ Tử Dụ, không biết vì sao mà mí mắt y càng ngày càng giật mạnh.

Vương tổng quản tiếp tục đọc lên: "...Bắc Tần Công chúa Cảnh Đoan, ôn hòa nhân hậu, tính tình hướng thiện, đầy đủ ngôn hạnh, hiền lương thục đức. Phù hợp với bậc mẫu nghi. Sắc phong làm..."

"Bệ hạ muốn sắc phong gì?"

Bỗng nhiên cửa đại điện bật mở, có tiếng binh khí kéo lê trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Giọng nói của Vương tổng quản ngưng bặt.

Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên nhìn ra cửa đại điện, y thấy một bóng hình đứng phía xa đang cất từng bước đi lên bậc thang.

"Ai vậy?"

"Ai dám mang binh khí lên triều?"

Vương tổng quản dứt lời, xung quanh trở nên tĩnh lặng.

Sau đó bóng người ấy dần dần xuất hiện. Trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân dần dần tới gần, mũi kiếm trong tay người đó quét lên nền đá. Toàn thân người đó đẫm máu thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Hạ Tử Dụ đứng phắt dậy, bách quan công khanh cũng quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn rõ thì đều thấy sợ hãi.

"Đây là... Vương gia?"

"Sao tự dưng Vương gia lại quay về, còn dám mang kiếm lên đại điện!"

Ở cửa đại điện, Tần Kiến Tự đang đứng đó với vẻ lạnh lùng. Trên mặt hắn toàn là máu, lâu rồi không gặp, trông hắn có vẻ gầy đi rất nhiều.

Hắn không nghe lọt tai bất cứ lời nào của bách quan, chỉ đứng chống kiếm xuống đất, ánh mắt nhìn thẳng vào Hạ Tử Dụ đang ở trên long ỷ.

"Bệ hạ, thần quay về rồi."

Đại thần bên dưới hô to: "Vương gia, đây là đại điện, còn không mau buông kiếm xuống!"

Hạ Tử Dụ nhìn hắn thật lâu, ngón tay khẽ run lên, cảm xúc rõ ràng nhất lúc này chính là thấy yên lòng khi thấy hắn trở về bình an. Nhưng ngay sau đó y lại nhìn thấy ánh mắt chuyển từ kinh hãi sang xem trò vui của Tả tướng, lòng Hạ Tử Dụ lại trở nên nặng nề.

Muộn một bước rồi, chiếu thư hòa thân đã được đọc lên, y tin rằng thời khắc này tuyệt đối sẽ không bị Tần Kiến Tự ngăn cản. Nếu không, đây sẽ vừa là cú tát thẳng vào thể diện Bắc Tần, đồng thời cũng đẩy Cảnh Đoan xuống hố lửa.

Còn Tần Kiến Tự, hắn trở lại đúng vào thời điểm này, đơn giản chỉ là muốn Hạ Tử Dụ phải lựa chọn giữa hắn và Bắc Tần.

Hạ Tử Dụ dần cứng người lại, y không thể.

"Cấm Vệ Quân đâu!"

Sở Phi lập tức dẫn quân lên, bao vây lấy Tần Kiến Tự. Tần Kiến Tự không hề nhúc nhích thanh kiếm, chỉ ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hạ Tử Dụ đang ở trên hoàng vị. Hạ Tử Dụ cảm thấy tim thắt lại, cúi đầu trốn tránh ánh mắt của hắn.

"Vương Hiếu Kế, tiếp tục đọc đi."

Vương tổng quản run rẩy nhìn Hạ Tử Dụ, do dự một lát rồi cuối cùng vẫn tiếp tục đọc, "Nay ra chiếu thư sắc phong làm hoàng hậu..."

"Bệ hạ!" Ở cửa đại điện phía xa, Tần Kiến Tự đột nhiên hô to.

Một Nhiếp chính vương tung hoành quyền mưa như hắn sao có thể không hiểu rằng y đang tiến thoái lưỡng nan.

Hạ Tử Dụ lại nhìn Vương tổng quản bằng ánh mắt lạnh lùng, kiềm chế cảm giác nghẹn ngào trong yết hầu. Y cất giọng nói: "Tiếp tục."

"...Cử hành ngày vui, tác thành phúc lộc, tiếp nối dòng dõi, giữ gìn thái bình thiên hạ. Khâm thử."

Bộp.

Chiếu chỉ khép lại.

Triều đình lặng ngắt như tờ, Tần Kiến Tự và Hạ Tử Dụ nhìn nhau thật lâu cách những hàng bách quan công khanh. Bóng hình ấy quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ, Tần Kiến Tự đứng ở đó rất lâu.

- --

Sau khi bãi triều, mọi người lại quỳ xuống hành lễ rồi đi lướt qua hai bên trái phải của Tần Kiến Tự để rời đi, ai nấy đều tỏ ra hả hê hoặc là tặc lưỡi cảm thán.

Ai mà chẳng biết vị Nhiếp chính vương này đã âm thầm làm ra bao nhiêu chuyện bẩn thỉu với hoàng đế. Bây giờ quân vương đã mượn được sức của Bắc Tần để giương cánh, bắt đầu đối địch với Tả tướng và cắt đứt quan hệ với Nhiếp chính vương, đúng là vô cùng thú vị.

Cho đến khi tất cả mọi người lui xuống hết, lính của Tần Kiến Tự đóng cửa đại điện lại. Sở Phi đang định ngăn cản thì Hạ Tử Dụ ra hiệu đừng làm gì cả, cuối cùng hắn đành phải dẫn quân ra đứng canh ngoài cửa đại điện.

Hạ Tử Dụ ngồi trên long ỷ nhìn Tần Kiến Tự dần tới gần, y ngập ngừng mở lời: "Hoàng thúc, vốn dĩ trẫm muốn liên minh với Bắc Tần là bởi nghe tin ngài gặp nguy hiểm ngoài biên quan, thế nhưng không ngờ ngài lại đột nhiên về triều. Chiếu chỉ đã đọc lên thì không thể cắt ngang, ngài..."

"Bệ hạ còn muốn lừa dối thần bao nhiêu lần nữa?" Tần Kiến Tự bình thản hỏi y.

Hạ Tử Dụ ngẩn người, hắn làm sao vậy?

"Trước đây mỗi khi bệ hạ lấy lòng thần rồi lại âm thầm tính kế sau lưng, bệ hạ đều giải thích như vừa rồi." Tần Kiến Tự thản nhiên nói: "Nếu muốn tự chấp chính, bệ hạ cứ nói thẳng. Thần sẽ không bao giờ làm khó ngài."

"Lần này trẫm thật sự..."

Lưỡi kiếm lạnh lẽo giương lên rồi thình lình đâm về phía trước. Hạ Tử Dụ nhắm mắt lại nhưng không trốn tránh, mũi kiếm ấy dừng lại, cuối cùng lạnh lẽo áp lên má Hạ Tử Dụ, nhẹ nhàng vỗ vài cái.

Hạ Tử Dụ ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt, y không dám thở mạnh: "Hoàng thúc hãy nghe trẫm giải thích."

"Giải thích cái gì?"

Tần Kiến Tự đè y xuống long ỷ, thanh kiếm sọc thẳng vào ngay bên cạnh y. Bộ áo giáp lành lạnh tiến đến gần, thoáng tỏa ra mùi máu. Hạ Tử Dụ cảm thấy hơi đau, bên tai vang lên giọng nói trầm khàn của Tần Kiến Tự.

"Bệ hạ vậy mà lại cưỡi cùng một con ngựa với Công chúa Bắc Tần," Hắn siết chặt tay, mùi máu dần trở nên nồng hơn, "Vậy thì hóa ra chỉ cần làm chỗ dựa cho bệ hạ, ngài đều có thể giả vờ diễn kịch vô cùng thân mật."

Hạ Tử Dụ mở mắt ra, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu: "Ngài... trở về từ hôm qua rồi?"

"Xem ra bệ hạ đã nhớ ra rồi."

Hạ Tử Dụ run rẩy ngước mắt lên nhìn, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của hắn. Tần Kiến Tự đã từng làm chuyện đó với y trên lưng ngựa, trong mắt hắn, tuyệt đối không ai ngoài hắn có thể thân mật với Hạ Tử Dụ đến nhường ấy.

Quả thật Hạ Tử Dụ không thể giải thích rõ ràng vì sao Tần Kiến Tự quay lại rồi mà y vẫn cố tình muốn phong hậu, y không thể nói rằng ngoài mục đích khiến Bắc Tần phải hỗ trợ cuộc chiến phía Tây, thì y còn muốn mượn chuyện đó để lật đổ Tả tướng. Nếu Tả tướng thật sự rớt đài, vậy thì đến cuối cùng của cuối cùng, Hạ Tử Dụ chắc chắn sẽ diệt trừ thế lực của Tần Kiến Tự.

Y không thể nói ra rằng mình không hề có một chút tư tâm nào trong cả kế hoạch này. Dù chỉ một chút ít thôi, nhưng có vẫn là có.

"Bệ hạ, ngài còn gì muốn giải thích không?"

"...Không, không còn gì cả."

Cảm giác đau đớn rơi xuống cánh môi, Hạ Tử Dụ nhớ khi Tần Kiến Tự quay lại đúng đêm sinh thần của y, hắn hỏi y có chút nào lo lắng cho hắn không, y trả lời rằng không có.

Tần Kiến Tự bảo rằng, nếu thật sự không lo lắng thì y sẽ trả lời là có.

Phía bên dưới bắt đầu trở nên đau đớn, Hạ Tử Dụ cất tiếng nức nở nhưng Tần Kiến Tự vẫn không có ý định dừng tay mà càng hung dữ hơn. Bàn tay hắn xoa bóp tùy ý, long bào bị mở ra một cách thô bạo.

"Tần Kiến Tự, xin ngài đừng làm như vậy..."

"Vậy bệ hạ muốn thế nào?"

Nếu là người khác, hắn chỉ cần vung một nhát kiếm lên để lấy mạng, hoặc là thử nghiệm lần lượt từng kiểu tra tấn. Thế nhưng Tần Kiến Tự không nỡ làm như vậy với Hạ Tử Dụ, đành phải khiến y nhục nhã bằng cách này.

Tần Kiến Tự rút kiếm ra, hắn đảo ngược chuôi kiếm lại. Hạ Tử Dụ bị ép phải gập chân ở trên long ỷ, con ngươi của y rụt lại.

"Không..."

Quần áo đã bị cởi ra tán loạn, Tần Kiến Tự co đầu gối lên, tay giữ chặt lấy đôi tay giãy giụa của Hạ Tử Dụ. Hắn đè chân của y gập lên tận ngực rồi xuống tay một cách tàn nhẫn.

Trong đại điện bắt đầu vang lên tiếng kêu đau đớn đầy kiềm chế.

"Tần Kiến Tự, vì sao phải làm trẫm... nhục nhã như vậy..."

"Xem ra bệ hạ rất thích chiếc chuôi kiếm này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.