Mùng hai đầu năm, Vương tổng quản đi rồi. Lúc đi, miệng ông luôn lẩm bẩm gọi bệ hạ, Hạ Tử Dụ biết bệ hạ mà ông gọi không phải là y.
Tháng Giêng, hoàng đế Bắc Tần lâm bệnh nặng, việc này đã làm dậy lên sóng gió trên triều đình. Sau nhiều lần cân nhắc và xem xét, Hạ Tử Dụ bận ngược bận xuôi, cuối cùng Cảnh Đoan cũng dẫn theo đoàn quân mượn từ Nam Vũ để quay về Bắc Tần.
Lúc ở cổng thành, Cảnh Đoan đạp lên bàn đạp ngựa, hiếm khi để lộ phong thái phấn chấn như hiện tại.
"Nếu chuyến này thuận lợi về tới Bắc Tần, từ nay về sau Đại Tần của ta sẽ kết thành đồng minh với triều Vũ của ngươi. Đời này tiếp đến đời sau, vĩnh viễn không thay đổi."
"Ngươi khách sáo quá đấy."
"Quan hệ hảo hữu đồng minh phụ thuộc hết vào con người, chẳng biết trăm năm sau còn được như thế này không."
Cảnh Đoan cười, "Thôi được."
Đại quân mênh mông bắt đầu xuất phát. Hạ Tử Dụ nhớ lần gần đây nhất đứng trên tường thành là để tiễn Tần Kiến Tự đi cứu nạn thiên tai. Chớp mắt mà một năm trôi qua rồi, y và Tần Kiến Tự đã quen nhau được gần một năm. Có điều đây là tuổi thọ mà y được cho mượn, không biết còn lại bao nhiêu năm nữa. Hạ Tử Dụ nhìn ra xa, cảm thấy lòng hơi thổn thức.
"Bệ hạ không nỡ lòng?" Phía sau vang lên giọng nói rợn người của ai đó, "Chi bằng bệ hạ hãy theo Công chúa đến Bắc Tần."
"...Hoàng thúc nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-hoang-de-kho-lam/2535216/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.