Thợ gõ: Dờ thiếu hiệp
Thực ra sau khi Hạ Tử Dụ chết, Tần Kiến Tự đã nảy ra những ý nghĩ tương tự.
Sinh đồng sàng, tử đồng quan. Một chén rượu độc vào bụng, trăm năm trôi qua trong chớp mắt.
Nhưng không biết từ khi nào, cho dù là đao cứa đứt cổ tay cũng có thể khép lại lành lặn. Mấy chục chén rượu độc bày trước mắt, Tần Kiến Tự điềm nhiên uống cạn từng chén một, thế nhưng chẳng có tác dụng gì cả.
Có lẽ tất cả đã bị thay đổi, trần gian giống như một chiếc lồng giam vô hình đang cầm tù hắn.
"Dưới âm phủ đã có người nhúng tay." Hạ Tử Dụ chau mày, bình tĩnh nói: "Dưới ấy có ai đó không muốn Tần Kiến Tự mau chóng trở về. Có hai khả năng, một là tranh đoạt quyền lực, hai là muốn ngài ấy phải chịu nỗi khổ luân hồi."
"Sao lại thế được." Hạ Tử Phong sửng sốt.
Còn Tần Kiến Tự vẫn ngồi trên chủ vị, xoay vần chiếc nhẫn ban chỉ trên tay.
- --
Hạ Tử Dụ nhìn vào đôi mắt đầy kinh ngạc của Hạ Tử Phong, chính y cũng bắt đầu mân mê ngón tay. Trước mắt Ti Mệnh đang phải chịu phạt, Tần Kiến Tự không thể quay về, chuyến tìm cứu viện này đã tìm nhầm người rồi. Dù thế nào thì cũng phải sắp xếp cho một người một mèo nghỉ ngơi lại vương phủ, sau đó mới tiếp tục nghĩ cách giải quyết được.
"Mấy khi hai người tới đây, cứ ở lại vài ngày đi." Hạ Tử Dụ nói, "Nay huynh đệ ta được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-hoang-de-kho-lam/2535207/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.