Chương trước
Chương sau
Trong mộ không biết ngày tháng năm, ngày nào Hạ Tử Dụ cũng dùng quỷ lực để bồi dưỡng cho Tần Kiến Tự, tuy là Tần Kiến Tự không tình nguyện cho lắm.

Cho đến mấy năm sau, bên ngoài bắt đầu nổi lên chiến tranh, hoàng lăng không còn ai canh giữ. Có một nhóm trộm mộ đã đào một cái hốc nhỏ rồi tranh thủ lúc loạn lạc để lẻn vào trong hoàng lăng.

Hạ Tử Dụ vừa mới hao tổn rất nhiều quỷ lực nên mệt nhoài người, y mơ màng bay trên không trung, bay dọc theo con đường vào hoàng lăng. Mấy tên trộm mộ men theo cái hang nhỏ để đến trước mộ Tần Kiến Tự.

Tần đại cương thi nhảy tưng tưng, mỗi tay vặn cổ một tên trộm, xương cổ kêu răng rắc.

"Sao, sao thế!" Hạ Tử Dụ hoảng sợ quay về, "Có ma à?"

Máy chảy đầy mặt đất, Tần Kiến Tự nhìn mấy cái xác ấy một cách lạnh lùng, thế mà lại dám động thổ trên đầu Thái tuế, đám trông coi hoàng lăng đúng là ăn không ngồi rồi vô tích sự. Quan tài của Hạ Tử Dụ bị dính một ít máu, Tần Kiến Tự giơ tay lên chùi đi.

Hắn nhìn cái hốc mà bọn trộm đã đào, ánh mắt hơi tối lại.

"Tần Kiến Tự, ngài không sao chứ."

"Không sao."

Hạ Tử Dụ chạm mũi chân xuống đất, giơ tay lên quét sạch đám xác chết. Y đang định bảo Tần Kiến Tự nằm về chỗ cũ thì thấy hắn nhảy ra ngoài.

Ừm, không hổ là Quỷ Vương, nhảy cà tưng mà vẫn đẹp trai.



"Trận pháp che giấu tung tích của bản vương đã bị phá giải rồi." Tần Kiến Tự nhìn cái hốc, nó đã phá vỡ một góc của trận pháp. Hơi thở của hắn lọt ra ngoài, chắc chắn đám Quỷ thần ở Thiên Cung sẽ tới đây bắt hắn. Hắn cố gắng nhíu mày lại, nhưng không thể điều khiển được biểu cảm trên mặt.

"Không thể ở lại đây được nữa."

(10)

Tần đại cương thi chạy ra ngoài thông qua cái hang do đám trộm mộ đã đào.

Hạ Tử Dụ cũng bay theo ở phía sau.

Đầu tiên họ phải tìm được một nơi an toàn, thế là bắt đầu lang thang khắp nơi trên trần gian. Cương thi giơ hai tay nhảy tưng tưng trong khu rừng rậm rạp tăm tối, một cơn gió lạnh vô hình theo sát phía sau.

Lúc trước đạo sĩ trên Thanh Long Sơn đã nhận nuôi Hạ Tử Phong, cho nên Hạ Tử Phong gợi ý rằng họ có thể lên Thanh Phong Sơn để tạm ẩn nấp. Vốn dĩ Tần Kiến Tự sợ mất mặt nên không muốn đi, nhưng Hạ Tử Dụ đã lôi kéo hắn phải đi.

Thế là sau khi bày trận pháp một lần nữa xong xuôi, các đạo sĩ xúm lại để nghiên cứu cẩn thận một con cương thi ngàn năm có một, họ nghĩ rằng có thể tìm ra cách để phá giải hậu di chứng của Sinh Tử Chú.

"Thật không?" Hạ Tử Dụ chắp tay sau lưng, tỏ ra nghi ngờ.

"Cương thi là loài quỷ quái được tạo nên do âm khí quá nặng sau khi chết đi, đồng thời cơ thể này cũng mượn sức mạnh của Quỷ Vương để giam cầm chính ngài." Đạo trưởng vuốt râu, "Nguyên tắc là như thế. Nếu như có thể giảm bớt âm khí quá nặng, vậy thì cơ thể này sẽ yếu dần đi, không còn trói buộc Quỷ Vương được nữa."

Hạ Tử Dụ nhíu mày nhìn Tần Kiến Tự, "Hình như nghe cũng có lý đấy?"

"Hãy đợi bần đạo luyện xong Hoàn Dương Đan cho Vương gia. Một nguồn dương khí lớn rất có ích cho Vương gia của lúc này."

Tần Kiến Tự vẫn đeo cái mặt xanh lét không nói gì, cũng không nhúc nhích. Hắn đường đương là Quỷ Vương, thế mà lại bị một đám đạo sĩ phàm tục vây xem, đúng là mất thể diện, quá mất thể diện!

Hạ Tử Dụ kéo tay áo của hắn.

"Thử xem?"

"Không phải bản vương không muốn," Tần Kiến Tự nhìn y, bình tĩnh lên tiếng: "Đến cả thần tiên trên Cửu Trùng Thiên cũng phải bó tay với chứng bệnh này, huống chi là đạo trưởng trần gian."

"Đạo trưởng, cương thi ăn thứ thuốc ấy có chết không?"

"...Việc này, nói chung là không chết được đâu."

"Vậy thì thử xem." Hạ Tử Dụ phẩy tay vô cùng quả quyết. Lúc này thì quan tâm gì đến hữu dụng hay vô ích nữa, có bệnh phải vái tứ phương.

Tần "có bệnh" nhìn y với ánh mắt lạnh lùng, không nói gì nữa.

(11)

Sau khi đan dược được luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày, cuối cùng cũng có kết quả.

Đạo trưởng bưng một cái bát to đựng đầy Hoàn Dương Đan đến trước mặt Tần Kiến Tự, bảo hắn dùng thử.

Mấy sợi xích sắt trói chặt tứ chi Tần Kiến Tự, trên xích được khắc những con chữ Phạn có tác dụng tăng dương trừ âm. Năm xưa Tần Kiến Tự đã dùng cái cớ này để giam cầm Hạ Tử Dụ rồi làm này làm nọ, bây giờ rốt cuộc cũng đến lượt họ Hạ nào đó báo thù.

Tần đại cương thi không nhúc nhích được, Hạ Tử Dụ bổ nhào lên người hắn rồi cạy miệng ra để đút thuốc, xích sắt đung đưa trong lúc vùng vẫy. Cách tấm bình phong, đạo trưởng còn tưởng là Hạ Ti chủ đang cưỡi lên người Tần đại cương thi để làm chuyện gì đó. Một đám đạo sĩ đứng thành vòng tròn ở bên ngoài, ngơ ngác nhìn con mèo đen dưới đất.

Hạ Tử Phong liếm chân đầy vô tội: Meo.

"Không ngờ ca ca của mèo con lại là loại ma quỷ như thế..."

"Chậc, đúng là không ngờ được..."

Khoảng thời gian này Tần Kiến Tự bị quản chế, thế là Hạ Tử Dụ hành sự càng lúc càng nghênh ngang.

Giằng co một lúc lâu, bên trong bình phong mới vang lên một giọng nói thăm dò, "Sao rồi, có tác dụng không?"

Tóc của Tần Kiến Tự xõa tung dưới đáy quan tài, mặt không có sắc máu, cánh tay gập lại bị trói bằng xích sắt. Mặt hắn vẫn không có dấu hiệu khởi sắc, nhưng tác dụng của Hoàn Dương Đan thì đang cuồn cuộn trong cơ thể, dần dần biểu hiện ra ở nơi dễ đột phá nhất.

Hạ Tử Dụ cảm thấy mông mình bị cộm lên, còn tưởng là ảo giác.

"Hỏi ngài đấy, có tác dụng không?"

Tần Kiến Tự lặng lẽ nhìn y.

Lúc này Hạ Tử Dụ mới nhận ra vấn đề, y chậm rãi cúi xuống, hít sâu vào một hơi. Y cắn môi một cách khó nhọc, khẽ hỏi: "Vậy ngài... có khó chịu không?"

"Em đoán xem, Hạ Tử Dụ."

Đúng là thuốc không làm cương thi chết, nhưng như thế này còn khó xử lý hơn. Ai mà ngờ được Hoàn Dương Đan không những không hoàn dương, mà còn có một tác dụng ngoài ý muốn khác.

Dường như Tần Kiến Tự sắp bùng nổ rồi, gân xanh nổi lên, cần phải giải quyết ngay lập tức.

Hạ Tử Dụ đã làm chuyện này rất nhiều lần khi còn ở trong mộ thất. Thế là dưới ánh mắt đe dọa của Tần Kiến Tự, y nhăn nhó cởi quần ra, sau vài lần hít vào thở ra thì cũng có thế ngồi xuống.

"Vậy thế này..."

"Xin hãy nhanh lên." Tần Kiến Tự nhẫn nhịn rất khó chịu, lời ít mà ý nhiều.

"Sao ngài hung dữ với ta thế." Ma cũng biết đau, cảm giác đau đớn âm ỉ xen lẫn với sự kích thích, hơn nữa Hạ Tử Dụ đã ngưng tụ thành nửa thực thể. Y vừa làm theo ý Tần Kiến Tự, vừa nắm chặt hơn vào thanh quan tài, gân xanh nổi lên theo nhịp đung đưa kẽo kẹt.

Hạ Tử Dụ sắp khóc rồi, vậy mà Tần Kiến Tự vẫn còn chưa hài lòng.

Hoàn Dương Đan sắp biến Tần Kiến Tự thành hòn đá mài, không giống lúc trước nữa. Hắn đột nhiên vùng dậy kéo đứt xích, lật người lại và đè Hạ Tử Dụ xuống.

Như thế này mới đúng.

Hạ Tử Dụ bỗng dưng bị đè xuống đáy quan tài, muốn chống khuỷu tay ngồi dậy nhưng không được. Hạ Ti chủ cao ngạo cố gắng bò ra ngoài, nhưng lập tức bị Tần đại cương thi kéo về. Do hắn vẫn chưa thể khống chế được toàn bộ cơ thể nên ra tay hơi nặng, khiến cho Hạ Tử Dụ phải hét toáng lên.

"Tần, Tần Kiến Tự!"

"Ta đây."

"Ngài... đồ khốn nạn!"

Tác dụng của Hoàn Dương Đan rất mạnh, dược hiệu phát huy tác dụng đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Trong bốn mươi chín ngày ấy, ngoại trừ ba ngày đầu tiên, thời gian còn lại Hạ Tử Dụ buộc phải ngồi lên người Tần Kiến Tự gần như mọi lúc, dùng chuyện ấy để giúp hắn hóa giải tác dụng của thuốc.

Tần Kiến Tự không còn lạnh lẽo như trước nữa, nhưng Hạ Tử Dụ thà rằng hắn vẫn cứ lạnh cũng được. Chuyện này đã dạy cho Hạ Tử Dụ một bài học, đó là không nên tùy tiện uống những loại thuốc không đảm bảo chất lượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.