Tả Oanh nhìn chằm chằm vào tòa giảng đường một lúc lâu, rồi chuyển sang quan sát viên cảnh sát đang bận rộn thu thập chứng cứ, đột nhiên nàng chợt nhớ tới một sự kiện đã xảy ra từ rất lâu. 
"Giáo sư Tả Oanh? Cô là giáo sư Tả Oanh sao?" 
Khi nàng đang miên man với dòng suy nghĩ, một giọng nói quen thuộc vang lên, nàng vô thức đi tìm kiếm giọng nói đó qua chiếc mặt nạ."Là em, Điện Thanh." 
Nàng quay đầu thấy một cô gái trong chiếc váy xanh dài, tóc vàng bay tán loạn, đang nhìn nàng mỉm cười, Tả Oanh đưa tay vào túi quần, nàng biết đối phương không nhìn thấy được gương mặt mình ở dưới lớp mặt nạ này, nàng khẽ tằng hắng, nói: 
"Sao em lại ở đây?" 
"Em vừa kết thúc buổi học ở tòa nhà phía Đông." Nhìn quyển sách Hoài Điện Thanh đang cầm, Tả Oanh gật gật đầu. 
"Ừm... Dạo này khỏe không?" 
"Cũng không có gì đặc biệt." 
Hoài Điện Thanh bước lên trước mấy bước, khoảng cách của cô càng ngày càng gần với Tả Oanh, Tả Oanh liếc nhìn viên cảnh sát bên cạnh mình, họ không mấy chú ý tới hành động của Hoài Điện Thanh. 
"Hiếm khi thấy cô ăn mặc như này, rất đẹp." 
"Cũng tạm." Thật ra Tả Oanh không muốn cùng nhiều lời với đối phương nhưng Hoài Điện Thanh vẫn cứ luyên thuyên không ngớt, lúc trước chuyện của cô được báo chí đưa tin trên khắp các phương tiện truyền thông, Hoài Điện Thanh không thể không biết tình huống hiện tại của cô. 
Hoài Điện Thanh không để lộ một biểu cảm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-hoan-da-oanh/3430282/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.