Trên Trái Đất được ánh trăng bao phủ, con người ngồi bên cửa sổ nhìn tin nhắn thì thầm hiện lên trong màn đêm, kinh ngạc chớp chớp mắt. Lâu sau, cậu mới có chút bàng hoàng mở lời.
[Tôi và người ngoài hành tinh…]
Sâu trong vũ trụ nơi ánh trăng không thể chạm tới, phi thuyền xuyên qua những năm ánh sáng dài đằng đẵng, Hoàng tử vẫn chưa nghĩ ra danh tính cho mình, hướng về phía thần dân trước mặt, thở dài một tiếng thật dài.
“Đó thật sự là một câu chuyện rất dài.”
Dài đến mức nào ư?
Con người tự xưng đến từ thế giới thực đó nói với cậu ta rằng truyện tranh đã được đăng đến chương thứ 137, vậy là cậu ta đã trải qua hơn một trăm cuộc phiêu lưu lớn nhỏ trên Trái Đất, với nhiều thân phận khác nhau, quen biết rất nhiều con người khác nhau.
Một câu chuyện dài như vậy, nên bắt đầu kể từ đâu đây?
Khối sương trắng như mây bồng bềnh không yên, có lẽ sự luyến tiếc trong giọng điệu của cậu ta quá rõ ràng, khiến các thần dân đã sẵn sàng nghe chuyện cảm thấy bất an sâu sắc. Thế là, họ nhìn nhau, có người mạnh dạn, cẩn thận lên tiếng nhắc nhở: “Xin lỗi, Điện hạ, chúng tôi không thể đồng ý bất kỳ yêu cầu nào của ngài liên quan đến loài người…”
“Đương nhiên tôi biết chị đã gieo cấm chế rồi!” Từ trong sương trắng truyền ra giọng nói bất mãn, “Tôi chỉ thấy buồn chán nên mới đến tìm các người nói chuyện thôi, sẽ không bắt các người làm gì cho tôi đâu!”
“Ồ ồ ồ là chúng tôi nghĩ nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-hang-xom-cung-than-cung-than-vi-lan/5065517/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.