Ánh nắng đỏ nhạt của buổi chiều tà bao phủ vạn vật.
Trên con phố tấp nập người qua lại, hai người sóng vai đi cùng nhau, bất giác dừng bước.
Sau khi người bên cạnh dứt lời, Úc Bạch ngơ ngác chớp mắt, vốn định nói gì đó nhưng lại nghẹn lại nơi cổ họng một cách mơ hồ.
Mãi một lúc sau cậu mới phản ứng kịp,vậy mà Tạ Vô Phưởng thật sự không muốn trả lời câu hỏi này.
Trong ấn tượng của Úc Bạch, đây dường như là lần đầu tiên đối phương từ chối cậu như vậy.
Không phải là không biết, mà là không muốn nói.
...Có chút không quen.
Nhưng dù là Tạ Vô Phưởng từ chối, cũng mang theo sự thẳng thắn không giống người bình thường.
Bên cạnh có người lạ vội vã đi qua, bị đụng vào vai Úc Bạch lập tức hoàn hồn, vội vàng bước tiếp đáp lời: "Được, vậy em không hỏi nữa."
Giọng điệu cậu vẫn bình thường, mang theo chút ngạc nhiên và ngượng ngùng, đôi mắt nhạt màu nhìn về phía trước.Gương mặt trắng trẻo nghiêng nghiêng được ánh nắng phủ lên một lớp vàng trà nhạt, cũng còn vương lại một chút vẻ kinh ngạc.
Cậu tùy tiện nói: "Từ đây đến tiệm ăn sáng chắc còn hơn mười phút nữa, em nói với chú Lệ một tiếng, chắc chú ấy đã xuất phát rồi."
Người bên cạnh lại hỏi: "Em sẽ không vui sao?”
Hai giọng nói hoàn toàn khác biệt lại chồng lên nhau.
Úc Bạch vô thức nghiêng đầu nhìn sang, vừa vặn chạm vào mặt hồ gợn sóng lăn tăn kia.
Tạ Vô Phưởng đang nhìn cậu, màu mắt xám xanh trong ánh nắng chói chang có vẻ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-hang-xom-cung-than-cung-than-vi-lan/5065488/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.