Tại sảnh thang máy tầng mười tám, cả nhóm người dừng chân đã lâu, vẻ mặt mỗi người một khác.
Ba người vừa mới bị nhồi nhét một tin dữ vô lý, sắc mặt ai nấy đều sầu thảm thở dài não nề, nhất thời không ai nói với ai lời nào.
Người duy nhất không cảm thấy buồn bã thì bấm hết nút gọi của mọi thang máy, vẻ mặt lo lắng chờ đợi, hy vọng bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp.
Mà vị thần còn lại thì im lặng không nói, có lẽ vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ rốt cuộc cái gì là "ăn bánh mì trong phòng tắm, gặp nước bị nở ra nghẹn chết."
Cùng lúc đó, trong chiếc thang máy đang từ từ đi xuống chỉ có một hành khách.
Thiếu niên có vẻ ngoài xinh xắn, non nớt đối diện với vách cabin sáng bóng như gương, đang lẩm bẩm suy nghĩ: "Lần này đổi kiểu gì đây nhỉ..."
Cậu ta nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, sờ cằm suy tư đầy hứng thú, bắt đầu tìm kiếm nguồn cảm hứng trong những ký ức gần đây.
Đột nhiên hình ảnh phản chiếu vốn đồng điệu về biểu cảm, trong một gợn sóng nhẹ nhàng lan tỏa đã có sự thay đổi kỳ lạ.
Vẫn là gương mặt ấy, nhưng biểu cảm lại hoàn toàn khác biệt với bản thể đang đứng cách một lớp không khí.
Gương mặt trong hình phản chiếu lộ vẻ cung kính, pha lẫn chút bất đắc dĩ.
Trong khoảnh khắc gợn sóng lan ra, thiếu niên không hề ngạc nhiên mà chỉ thở dài một cách bất lực, khẽ hừ một tiếng: "...Lại nữa rồi."
Lúc này xung quanh không một bóng người, gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-hang-xom-cung-than-cung-than-vi-lan/5065484/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.