Chương 071: Dị thời 37
Giọng nói của Úc Bạch nhẹ nhàng, âm điệu hơi cao lên, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
Nghe thấy câu này, Tạ Vô Phưởng khựng lại một chút rồi mới đáp: “Tôi biết rồi.”
Úc Bạch gật đầu trước, "ồ" lên một tiếng.
Nhưng mơ hồ cảm thấy phản ứng của Tạ Vô Phưởng có chút kỳ lạ.
Cậu nghĩ ngợi một lát, thẳng thắn hỏi: “Anh biết cái gì rồi?”
Tạ Vô Phưởng liền thành thật trả lời: “Biết là cậu say rồi.”
“...” Úc Bạch ngạc nhiên, còn tưởng mình vừa lỡ lời nói sai, vội vàng sửa lại: “Không đúng, tôi không say!”
Giọng điệu cậu dứt khoát, người đàn ông bên cạnh như muốn nói lại thôi, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Nghiêm Cảnh bảo rằng mỗi lần cậu uống say, cậu đều sẽ khăng khăng nói mình không say.”
Nghe vậy, Úc Bạch lập tức lườm người đàn ông cơ bắp phía sau đang cắm cúi ăn cơm qua vai Tạ Vô Phưởng.
“Anh đừng nghe cậu ta nói nhảm!” Úc Bạch cố gắng phản bác, “Trước đây có thể là vậy, nhưng bây giờ tôi thực sự không hề say.”
Giờ phút này cậu hoàn toàn tỉnh táo!
“Thật đấy, thật đấy.” Cậu nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, “Tôi không say, anh phải tin tôi.”
Quả nhiên, câu nói của Nghiêm Cảnh về kẻ say thích lắm lời đã ứng nghiệm.Nhưng vị thần không quen nói dối lại rơi vào tình thế khó xử.
Con người gần ngay trước mắt nhìn về phía hắn với đôi mắt trong sáng long lanh, mang theo ánh mắt mong chờ sự đồng tình.
Người đàn ông do dự một lát, cuối cùng đáp lại rất khẽ: “Ừm.”
Úc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-hang-xom-cung-than-cung-than-vi-lan/5065450/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.