Chương 058: Dị thời 24
Bên ngoài thực sự rất lạnh, lạnh đến thấu xương.
Vì thế, chàng trai với mái tóc nâu mềm mại như cây nấm, tự vùi mình vào một góc. Ánh nắng nhạt phủ lên những sợi tóc mảnh mai rũ xuống cánh tay trắng ngần, tạo nên cảm giác mong manh, tựa như sắp tan biến.
Thực ra, đôi vai cậu không run rẩy cũng chẳng phát ra tiếng nức nở, trông không giống đang khóc. Chỉ đơn thuần là cúi đầu ngồi yên.
Nghiêm Cảnh chưa từng thấy Úc Bạch khóc.
Ngay cả trong tang lễ của ba mình, cậu cũng không rơi một giọt nước mắt. Dù Tiểu Bạch từng bảo rằng, đó là vì anh Thiên đã làm gián đoạn khiến cậu không thể khóc được.
Nghiêm Cảnh nghĩ, vào khoảnh khắc này, khi không ai xen ngang, chắc chắn Úc Bạch đang khóc.
Không phải vì bị cái lạnh làm đông cứng, mà bởi vì cậu trông rất buồn. Nỗi buồn ấy giống hệt cảm giác Nghiêm Cảnh từng có trong tang lễ năm đó, rất lâu rất lâu trước đây.
Ngày ấy, cậu ta cùng các bạn học, dưới sự dẫn dắt của thầy cô, đến viếng một "anh hùng thành phố" mà mình chưa từng gặp mặt.
Xuyên qua đám đông mờ xám, Nghiêm Cảnh nhìn thấy một cậu bé lạ lẫm được mọi người vây quanh bước vào. Cậu có mái tóc và đôi mắt với màu sắc đặc biệt, mặc bộ âu phục nhỏ màu đen, cổ áo sơ mi trắng được cài ngay ngắn, trước ngực cài một bông hoa trắng giản dị.
Màu đen và trắng bao quanh cậu đặc quánh một nỗi u ám trầm lắng, khiến sắc nâu nhạt vốn ấm áp trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-hang-xom-cung-than-cung-than-vi-lan/5065437/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.