Chương 044: Dị thời 10
Thật ra mép bàn ăn cũng không thấp đến mức có thể đụng vào đầu, hơn nữa, cậu bé chẳng hề đưa tay lên xoa đầu chút nào.
Thế nhưng, ánh lệ long lanh trong đôi mắt đen láy lại hiện rõ.
Trương Vân Giang cúi xuống nhìn cậu, không hiểu chuyện gì xảy ra, có chút ngơ ngác hỏi: “Ồ… được rồi, cháu không khóc, không gọi là nhóc nữa. Vậy phải gọi cháu là gì đây?”
Ông hỏi khá tùy tiện, nhưng mặt Viên Ngọc Hành rất phức tạp, lẩm bẩm khe khẽ: “Chẳng phải đã nói tên cho ông biết rồi sao.”
“Đúng đúng. "Trương Vân Giang vội vàng nói," Úc Hàng, đúng không?”
Trong giọng điệu không nhận ra điều bất thường của ông, cậu bé định nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài khe khẽ: “… Đúng rồi, tên hay lắm.”
“Tất nhiên là cái tên hay.”
Chủ đề vô tình bị gián đoạn lại quay về tên, câu nói ông đã nghĩ sẵn từ trước cũng buột ra: “Có câu thơ rằng, ‘Cự xuyên tư dục tể, chung dĩ ký chu hàng’.”
(Khát vọng vượt qua biển lớn, cuối cùng dùng thuyền để gửi gắm.)
“Đây là một bài thơ do một vị đế vương cổ đại viết, dù không cùng chữ Úc, nhưng cũng mang ý nghĩa tốt đẹp. Tiểu… Tiểu Hàng, cháu có hiểu câu thơ này không?”
“Không hiểu, không hiểu!” Viên Ngọc Hành mỗi lần nghe ông giảng thơ là lại đau đầu – oán giận theo phản xạ: “Đang ăn cơm mà lại kể thơ! Phiền quá đi!”
Lời oán trách đột ngột khiến Trương Vân Giang ngớ người, theo phản xạ đáp lại: “Cháu…cháu rất giống một người bạn cũ của ta.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-hang-xom-cung-than-cung-than-vi-lan/5065422/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.