Chùa Kim Hoa không phải chùa bình thường, mà do hoàng gia kiến tạo, dùng để cầu phúc thọ cho quý tộc hoàng thất, dân chúng bình thường ngay cả cánh cửa cũng không được đi qua, chứ đừng nói tới quyên một bức tượng phật, nhưng những quy tắc rườm rà phiền phức kia, trước mặt nam chính có hào quàng chói lòa thì chỉ như đồ trang trí.
Bởi vì đột nhiên tới, cho nên trong chùa không chuẩn bị gì nhiều, sư phụ chủ trì và các vị cao tăng đắc đạo không ngừng cúi đầu xin lỗi, trông dáng vẻ như rất sợ Ngụy Minh.
Phàn Viễn nghĩ có lẽ mình đã hiểu chỗ tượng phật này được quyên tặng thế nào, nhất thời tâm tình sung sướng hơn nhiều —— hóa ra không chỉ có một mình anh phải chịu khổ! Nhiều cao tăng chức cao vọng trọng như vậy mà cũng không đỡ nổi nam chính, thì một nam phụ nhỏ bé như anh có tính là cái gì chứ, đành phải chịu đựng thôi…
Không cần người ngoài khuyên nhủ, anh đã tự lên lớp tâm lý cho mình, không thể không nói chén canh gà này rất khéo tay vừa miệng, Tiểu Ngũ tỏ ý rất hài lòng.
Vừa vào chùa, nam chính đại nhân trước đó còn mạnh miệng nói muốn làm lễ tạ ơn Phật tổ, đến đây rồi chỉ thắp hương qua loa, ngay cả thời gian nghe Phật tổ răn dạy cũng chẳng có, đã kéo xềnh xệch Phàn Viễn tới rừng hoa đào ở hậu viện, Phàn Viễn thấy hắn lao nhanh như làn gió, trong lòng vô cùng hoài nghi.
“Tháng tư khắp chốn hương tàn, mà chùa trên núi đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-giai-cong-trong-truyen-bg/2475756/quyen-11-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.