Rõ ràng Nhan Duệ là một tên cầm thú, còn là một tên cầm thú rất kiên nhẫn nữa, lúc biết Phàn Viễn chọn thế giới này, hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm ngóng đợi ngày này.
Ivan Lawson là một omega được giấu diếm khá kỹ, lúc cha anh ta gần trăm tuổi mới có một đứa con, cũng may mà tuổi thọ ở thế giới này khá cao, nhưng tuy vậy, dù tới chết ông vẫn không cam lòng, bởi vì đó là một đứa trẻ omega.
Ở các gia tộc bình thường khác, sinh hạ một omega là chuyện vui thiên hạ, không tâng lên trời thì cũng cẩn thận che chở nuôi lớn, nhưng trong gia tộc Lawson đã định omega là vô dụng, bởi vì omega không thể kế thừa gia tộc mà chỉ có thể gả ra ngoài. Cha anh biết kiếp này mình không thể đợi sinh thêm một đứa con trai nữa, nhưng cũng không cam lòng giao cả gia tộc cho người ngoài.
Mẹ anh là một beta có năng lực sinh sản thấp, bao năm qua hai vợ chồng cùng trải qua rất nhiều khó khăn gian khổ, bà biết rõ chồng mình chịu đựng áp lực lớn đến chừng nào, cho nên Ivan vừa mới ra đời bà đã cắn răng tiêm thuốc ức chế, nói với người ngoài đứa trẻ này là một beta.
Vốn lão Lawson không đồng ý chuyện này, nhưng sau khi kiểm tra tinh thần và thể chất ra cấp SSS, ông liền yên tâm mà thoải mái chấp nhận chuyện này, một đứa trẻ có tư chất tốt như vậy, không thể lãng phí một cách vô ích.
Sau khi Ivan Lawson hiểu chuyện biết được điều này, vô cùng cảm kích với mẹ mình, anh không thể tưởng tượng nếu từ nhỏ mình được nuôi lớn như một omega thì lớn lên sẽ thành ra như thế nào, sau đó mỗi tháng anh đều tiêm thuốc ức chế đúng thời hạn, định giả bộ làm beta cả đời.
Những điều này hiển nhiên Phàn Viễn không biết, bởi anh không tiếp thu ký ức của nguyên chủ cho nên khi bị người nào đó đè xuống giường lật qua lật lại cũng là chuyện đương nhiên.
Cuối cùng anh cũng biết đáng sợ hơn omega là chuyện gì, đó chính là một omega thể chất SSS! Nếu như anh nhớ không lầm, mình động dục đã là chuyện của chiều tối qua, giờ đã một ngày một đêm, nhưng người đàn ông phía trên hoàn toàn không có ý muốn dừng lại, mà anh càng làm lại càng có cảm giác!
Má nói, sớm đã nghe omega ở thế giới này có thiên phú dị bẩm, nhưng không ngờ lại tới trình độ này, anh có cảm giác như thân thể này không thuộc về mình, ngoài việc phối hợp và quấn lấy Nhan Duệ, để hắn xâm chiếm hết lần này tới lần khác ra, anh không còn cách nào khác.
Sau khi tối qua Phàn Viễn bị tiêu ký, pheromone trong căn phòng đã dần tản đi, nhưng Nhan Duệ có cảm giác như mình bị tiểu yêu tinh dưới thân quyến rũ, mặc cho đã tiết ra bao nhiêu lần trong cơ thể anh vẫn thấy chưa đủ, vẫn muốn sâu hơn triệt để hơn nữa, hận không thể khảm cả người anh vào mình, để hai người hợp làm một thể, như vậy hắn không còn phải chịu đựng sự giày vò này nữa.
Nhan Duệ nâng gương mặt anh lên mà gặm cắn bờ môi xinh đẹp, Phàn Viễn thuận theo mà cùng hắn say sưa hôn môi, đột nhiên anh cảm thấy môi đau nhói, đến khi mở mắt trông thấy ánh nhìn của hắn mỗi lúc một thâm sâu, liền biết tiếp theo sẽ bị giày vò. Lúc Nhan Duệ ở bên anh, hắn luôn che giấu tính cách bạo ngược hung tàn rất kỹ, chỉ thi thoảng mới không kiềm chế được mà để lộ ra.
Đối với chuyện này, Phàn Viễn vẫn luôn thuận theo hắn, dù sao thì để mình bị thương, hắn vẫn là người đau lòng nhất.
Anh giang chân ra mà khoác trên eo Nhan Duệ, Nhan Duệ mạnh mẽ tiến vào sâu trong anh, đạt tới độ sâu chưa từng có, Phàn Viễn không kiềm chế được mà bật ra một tiếng rên rỉ, anh có thể cảm nhận được nơi đó của Nhan Duệ, nó bỏng rát, hằn rõ những gân xanh, dù chỉ ma sát nhẹ nhàng thôi, cũng đủ khiến anh cảm nhận được khoái cảm khó diễn tả.
Nhan Duệ ôm anh lên, Phàn Viễn không có điểm tựa mà lơ lửng trên không, anh chỉ biết ôm chặt lấy cổ Nhan Duệ, khó chịu thở hổn hển, thủ thỉ gọi tên: “Nhan Duệ, Nhan Duệ..”
Dường như ngoài hai chữ này ra, anh không còn nhớ nổi gì nữa.
Động tác của Nhan Duệ càng lúc càng trở nên kịch liệt, sau một trận ‘cuồng phong sậu vũ’, ngay cả sức để ôm lấy hắn Phàn Viễn cũng không có, đôi mắt thất thần, bụng ẩm ướt dính dấp, cơ thể từ từ ngã về phía sau, nhưng Nhan Duệ không buông tha anh, hắn đè anh lên ván cửa kim loại, nhấc đôi chân dài ra mà tiếp tục vòng chinh phạt.
Đến rạng sáng ngày thứ hai, Phàn Viễn được tên cầm thú này đưa về nhà, anh bị Nhan Duệ đè một ngày hai đêm, dù thể chất có xuất sắc tới đâu cũng không chịu nổi, mê man quên mất bản thân mình là ai.
Cũng may trước giờ nguyên chủ vốn tùy hứng, bỏ nhiệm vụ như cơm bữa, gia tộc Lawson và quân bộ tập mãi cũng thành quen, anh mất tích cả ngày cũng chẳng ai để ý, chỉ có nguyên soái Jonah tức giận gửi một tin nhắn, sau đó cũng chẳng làm được gì.
Nhan Duệ bế anh vào phòng tắm, Phàn Viễn vừa chạm vào nước nóng cả người đã run lên, sau đó mặc hắn sắp xếp, Nhan Duệ giúp anh tẩy rửa nơi đó, anh cũng ngoan ngoãn phối hợp mà giang rộng đôi chân, hoàn toàn không có chút lúng túng ngượng ngùng gì, có thể thấy đã mệt lả rồi.
Nhưng Nhan Duệ không vui nổi, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, hắn cũng biết mình hơi quá phận, nhưng hắn không khống chế được bản thân mình, hắn vốn không phải một người đàn ông dịu dàng, vì cậu chàng này mà hắn đã phải học cách chăm sóc người khác, học cả tính nhẫn nại và dung túng, chỉ có chuyện này hắn không khống chế được, lơ là một chút là đả thương tới anh.
Tắm cho anh sạch sẽ rồi bế lên giường, lại cho anh uống thêm một viên thuốc bồi bổ, lúc này hắn mới an tâm cùng anh đi vào giấc ngủ.
※※※
Đợi đến khi Phàn VIễn tỉnh dậy đã là nửa đêm, anh ngọ nguậy hạ thân vẫn còn hơi run rẩy, cử động một chút thôi cũng đủ lao lực, nghĩ tới đêm qua mình khóc lóc cầu xin tha thứ dưới thân Nhan Duệ, thế mà hắn lại thờ ơ còn bày ra cái hố kia nữa, khiến anh trốn cũng chẳng thoát được.
Về sau anh phóng không ra, chỉ có thể không ngừng chảy ra dịch thể trong suốt, ấy thế mà Nhan Duệ…
Còn lâu Phàn Viễn mới chịu thừa nhận mình ghen tị với người đàn ông này, nhưng mà đúng là anh có chút tự ti, anh cứ luôn miệng nói phải đứng đầu một nhà, nhưng năng lực kéo dài lại chẳng bằng Nhan Duệ! Lúc nào cũng thua trên tay hắn.
Nhan Duệ khẽ hôn lên bờ môi anh, siết chặt anh vào lòng, có vẻ hứng thú hỏi: “Đang nghĩ cái gì vậy?”
Phàn Viễn nắm lấy cằm hắn, hậm hực hỏi: “Alpha?”
Nhan Duệ bật cười, vươn một tay ra giúp anh xoa xoa eo, “Em nghĩ xem mấy cái này có ý nghĩa gì với anh không? Alpha cũng tốt, omega cũng được, cơ thể này vốn thay đổi theo ý thức của anh, sở dĩ dùng alpha làm với em, là muốn làm tiêu ký trên cơ thể em, tránh cho sau này em hấp dẫn các tên alpha khác tới.”
Phàn Viễn rõ là 囧, đột nhiên cảm thấy sai sai ở đâu đó, gặng hỏi: “Không phải em là beta sao, sao lại biến thành omega rồi? Đừng nói anh động tay động chân gì với em nhé.”
Còn lâu Nhan Duệ mới gánh cái tội này, hắn nói hết chân tướng ra, Phàn Viễn nghe xong thiếu chút nữa shock tinh thần, “Gì mà quá đáng thế, em không tin vận khí mình đen đủi như vậy, nhất định anh đã bày trò gì rồi!”
Ánh mắt Nhan Duệ lóe lên, bình tĩnh nói: “Kịch bản là vậy mà, anh cũng đâu còn cách nào khác, em là nam phụ, ‘phần mềm’ đã làm nam phụ rồi, đương nhiên ‘phần cứng’ cũng không thể mạnh được.”
Phàn Viễn đáng thương nói: “Em cũng không cần quá ngầu, chẳng lẽ tiêu chuẩn bình thường cũng không được sao?”
Nhan Duệ khẽ cười, đương nhiên là không được, bằng không sao hắn có phúc lợi tốt như vậy chứ, nghĩ tới đêm qua quấn quít như vậy, nhất thời không kiềm chế được, hắn dụ dỗ nói: “Thực ra muốn ngầu cũng dễ thôi, chuyển tới tổ nam chính là được rồi, cơ mà em định lấy gì để trao đổi với anh đây.”
Phàn Viễn liếc mắt nhìn hắn, “Anh muốn em lấy gì để trao đổi cơ?”
Nhan Duệ hít hà mùi hương bạc hà trên tóc anh, kéo tay anh sờ xuống dưới của mình: “Cục cưng à, giúp anh..”
Phàn Viễn bóp mạnh tay, như ý muốn mà nghe thấy Nhan Duệ rên rỉ kêu đau, anh cong môi, gằn từng chữ: “Món nợ hôm qua em còn chưa tính sổ với anh thì thôi, anh còn muốn em giúp anh?”
Thấy hắn không nói gì Phàn Viễn còn tưởng mình ra tay quá mạnh, có chút do dự mà thu tay về, chợt nhận ra cái thứ trong tay mình dần bành trướng…
Phàn Viễn: “………….”
Nhan Duệ thấy mặt anh mỗi lúc một đen, vội vàng giải thích: “Đàn ông mà, chào cờ buổi sáng là chuyện bình thường.”
Phàn Viễn cắn răng nghiến lợi nói: “Giờ đang là nửa đêm.”
Nhan Duệ: “……………..”
Phàn Viễn hận không thể bóp chặt cái thứ kia đi, Nhan Duệ nhận thấy cậu chàng trong lòng có xu hướng nổi điên, nhưng của quý vẫn còn nằm trong tay đối phương, đành phải trấn an nói: “Cục cưng, hôm qua nhất thời anh không thể khống chế, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Phàn Viễn lạnh lùng liếc xéo, biết hắn thực sự áy náy, cơn giận trong lòng cũng nguôi ngoai phần nào, anh dịch người vào lòng Nhan Duệ, bất đắc dĩ nói: “Mỗi lần cởi sạch ra là liền biến thành cầm thú, em lo không biết một ngày nào đó có bị anh ăn tươi nuốt sống hay không nữa.”
Nhan Duệ nói chắc như đinh đóng cột: “Không đâu, anh không nỡ.”
Phàn Viễn cong môi, vuốt ve cơ ngực rắn chắc của Nhan Duệ, từ từ rơi vào giấc ngủ.
Nhan Duệ bị anh châm lên lửa dục, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, thầm nghĩ mình trở thành cầm thú, có bảy phần là do tiểu yêu tinh này bức.
Nghĩ tới Phàn Viễn ngày trước vừa nắm bàn tay nhỏ bé đã đỏ mặt, nhất thời cảm thán vô cùng.
※※※
Mặc kệ trong lòng phu phu hai người nghĩ gì, trong mắt người ngoài đây rõ ràng là cặp đôi phu phu kiểu mẫu, là điển hình cho phu xướng phụ tùy, cũng bởi vậy mà dấy lên làn sóng show ân ái khắp liên bang.
Ví dụ như có một ngày Phàn Viễn và Nhan Duệ cắm trại dã ngoại trong rừng, tiện thể làm mấy món chim muông rừng thú cho thỏa cơn thèm, thời đại này không có gia súc gia cầm, cho nên mấy món gà vịt thịt cá đều không có, muốn ăn thịt chỉ có thể vào rừng bắt thú biến dị, tuy rằng thịt không đủ tươi, nhưng tốt xấu gì vẫn có cái nhai, hơn nữa tay nghề của Nhan Duệ rất cừ, đây là lần đầu tiên Phàn Viễn được ăn no từ khi tới thế giới này..
Thế giới không có thịt không phải là thế giới vẹn toàn.
Lúc anh đang mỹ mãn ăn một miếng thịt to đùng, chẳng hề hay biết cảnh tượng này đã bị chụp lén đưa lên mạng liên bang.
Bởi vì con thú Ali kia quá hung bạo, thường xuyên tấn công con người, cho nên mọi người sợ sệt không dám tới gần, nhưng sau chuyện này, Ali trở thành một trong những món ăn nổi tiếng khắp liên bang, so với mấy món đồ nữ chính phát minh còn nổi hơn, rất nhiều cặp đôi tình nhân yêu đương nồng nhiệt mời người yêu mình tới nhà hàng ăn Ali.
Nhiều năm sau, mãnh thú Ali trong rừng trở thành loài vật đứng bên bờ tuyệt chủng, nhưng đó là chuyện của sau này.
Có lần Phàn Viễn và Nhan Duệ đi tới bên bờ biển ngắm mặt trời mọc.
Nhan Duệ (vẻ mặt âm trầm): “Lần nào hẹn hò cũng bị làm phiền, khó chịu thật đấy.”
Phàn Viễn (vẻ mặt lạnh lùng): “Lam Sơn nói, nó không minh chứng.”
Mãi đến sau này, Phàn Viễn xem một bộ phim, thấy nam chính cool ngầu chất lừ kéo tay nữ chính lên đỉnh Lam Sơm, khí phách vang dội non sông mà hét to: “Lam Sơn, xin hãy minh chứng cho tình yêu của đôi ta!”
Từ đó về sau, sở thích mê phim của anh bị dập tắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]