Lại nói ngày ấy, sau khi ma tôn đại náo núi Vọng U, cả ba tông môn đều chịu tổn thương nặng nề, rất nhiều tiểu bối bị hao tổn tu vi nghiêm trọng, nên cuộc thi hội giữa ba tông môn đành phải hoãn lại một năm sau.
Về phần chuyện của Hứa Mạc Nhiên, cũng không biết sau đó Thượng Huyền Chân Nhân giải thích thế nào, mà một bug to đùng to đoàng như vậy, lại không ai nghi ngờ thắc mắc, ngược lại mỗi lần gặp anh đều tỏ vẻ vô cùng kính trọng, cứ như anh là một người ghê gớm lắm không bằng.
Phàn Viễn rất tò mò với chuyện này, không nhịn được mà tới thỉnh giáo tông chủ đại nhân.
Thượng Huyền Chân Nhân vuốt chòm râu dài, nở nụ cười gian, khiến Phàn Viễn cảm thấy vô cùng nham hiểm, chỉ nghe thấy ông ta nói: “Thật ra chuyện này cũng đơn giản thôi, mười tám tuổi mà đã tới kỳ Độ Kiếp khó tránh khỏi khiến người ta nghi ngờ, nhưng Huyền Thiên tổ sư.. à không, Hứa Mạc Nhiên tài trí hơn người, nếu đổi lại thành ba trăm mười tám tuổi, còn ai dám nói nữa.”
Phàn Viễn chau mày nói: “Hai năm qua Hứa Mạc Nhiên lộ diện ở bên ngoài khá nhiều, ai cũng biết nó là đồ đệ bổn tọa mới thu nhận, chỉ sợ nói vậy sẽ không có sức thuyết phục.”
Thượng Huyền Chân Nhân khoát tay, giải thích: “Mọi người trong Huyền Thiên Tông ai cũng biết Lạc Hà Chân Nhân vốn không thu nhận đồ đệ, nay đột nhiên lại nhận một đứa trẻ ăn mày, đã có người ở sau lưng suy đoán dụng ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-giai-cong-trong-truyen-bg/2475617/quyen-4-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.