Chương trước
Chương sau
Theo xe cứu thương tới bệnh viện, Phàn Viễn tựa như con rối mất linh hồn, anh chỉ biết nắm thật chặt lấy tay Phương Húc, miệng không ngừng lặp lại: “Anh đừng chết, anh đừng chết, đừng chết mà…”

Cả người Phương Húc như bị máu thấm ướt, máu đỏ nhuộm cả cơ thể, bộ dạng chật vật trước đây chưa từng có, hắn nhếch khóe miệng rướm máu lên, dùng hết sức để tạo thành một đường cung hoàn hảo, sau đó chật vật cất tiếng.

Phàn Viễn hơi giật mình, không tự chủ cúi người xuống gần nghe hắn nói, trong thoáng chốc anh nghe thấy giọng nói yếu ớt của Phương Húc: “Anh không chết, để trao đổi, em ở bên anh.. có được không…”

Phàn Viễn trợn to mắt không biết nên phản ứng thế nào, ngay sau đó anh thấy Phương Húc phun ra một bụm máu tươi, anh vội nắm chặt lấy tay hắn gật mạnh đầu, trịnh trọng cam kết: “Được, tôi đồng ý, tôi sẽ ở bên anh, anh đừng chết nhé, nếu không tôi vĩnh viễn không tha thứ cho anh.”

Phương Húc an tâm nở nụ cười, từ từ rơi vào giấc ngủ say.

Phàn Viễn kinh hãi, thiếu chút nữa bổ nhào tới, lại bị bác sĩ ở bên cạnh cản lại: “Anh à, nếu anh cứ cản chúng tôi tiến hành phẫu thuật, bệnh nhân sẽ không thể cứu chữa được đó.”

Dứt lời liền đẩy Phương Húc vào, đóng cửa phòng phẫu thuật, bỏ lại Phàn Viễn ở bên ngoài.

Phàn Viễn nhìn chòng chọc ánh đèn sáng trên cửa phòng phẫu thuật, từ từ trượt xuống đất, anh cảm thấy sức lực trong người mình đều đã bị rút sạch, chỉ còn lại thân xác.

Phương Húc cứu anh..

Nếu không giờ người đang nằm giữa ranh giới sinh tử kia đã là anh rồi.. bị va chạm mạnh như vậy, có lẽ anh sẽ chẳng thể chống đỡ đến khi xe cứu thương tới, mà đã bỏ mạng rồi.

Sao lại như vậy chứ… Phương Húc cũng không phải hạng người tâm địa thiện lương gì cho cam, không ai hiểu rõ hắn hơn anh. Hắn là người như vậy, vì mục đích của bản thân mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, cứ mãi treo trên môi nụ cười tà mị, đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay, hắn phải mạnh mẽ không gì sánh bằng, mạnh đến mức không sợ hãi bất cứ điều gì, mạnh đến mức không chút cảm xúc nào có thể chạm tới hắn.

Dùng mạng mình để đổi mạng với người khác, đây không phải là Phương Húc.. Nếu là Phương Húc, thì người đáng giá để hắn dùng cả tính mạng để bảo vệ, không phải là anh, mà phải là mục tiêu đã định trước, người con gái đáng lẽ ra hắn phải say lòng – Đàm Lăng.

Mục tiêu đã định ư.. Lần đầu tiên Phàn Viễn cảm thấy chán ghét từ này, anh biết không nên như vậy, bởi vì làm một diễn viên, nhiệm vụ của anh là phải đảm bảo những “mục tiêu đã định” được tiến hành một cách bình thường. Bất kể vai diễn của anh có bao nhiêu trắc trở, bất luận cuộc sống của anh phải đối mặt với bao nhiêu bất công, bất luận cuộc đời mà anh sắp tiến bước gập ghềnh tới nhường nào, anh cũng không được để nảy sinh suy nghĩ phản kháng, đấy là số mệnh của một diễn viên.

Anh làm tất cả âu cũng chỉ để được sống sót. Dùng cách này để sinh mệnh kéo dài vô tận, đây là thù lao mà anh nhận được, anh không có tư cách nói không cam lòng.

Anh chưa từng nảy sinh thứ tình cảm gì tiêu cực, chí ít là bản thân anh cho rằng như vậy. Nhưng sự thật thì không phải thế, ít nhất là trong khoảnh khắc này đây, anh lại cảm thấy ghen tị với Đàm Lăng rất nhiều.

Có lẽ là từ sớm hơn, đùng một cái nữ chính xuất hiện, cướp đi người con trai từ nhỏ đến lớn luôn đặt anh trong lòng, anh đã bắt đầu cảm thấy không cam lòng

Tình cảm được bảo vệ thật lâu, tình bạn thiêng liêng cao cả, thế mà dễ dàng bị phá vỡ, cái chữ “Mục tiêu đã định” có đôi khi khiến con người ta hận thấu, cũng khiến ta cảm thấy sợ hãi.

“Bíp, chủ nhân không phải lo quá đâu, trên người nam chính có hào quang nhân vật chính, được mọi sự bảo vệ của thế giới này, nhất định có thể hóa dữ thành lành.”

“Tiểu Ngũ, hào quang vai chính không phải vạn năng, kịch bản sẽ chủ động bảo vệ nhân vật, nhưng nếu nhân vật chính tự đặt mình vào nguy hiểm, dù hào quang có sáng tới đâu cũng vô ích, bị thương nặng như vậy.. sẽ chết thật đấy. Rốt cuộc lúc đó hắn nghĩ gì, sao lại đâm đầu đi.. cứu anh.”

“Bíp, Tiểu Ngũ cũng không rõ nam chính nghĩ gì, nhưng mà Tiểu Ngũ biết, thứ con người nguyện ý dùng tính mạng mình để đổi lấy, chắc chắn phải vô cùng quan trọng.”

“Quan trọng sao..” Vẻ mặt Phàn Viễn có chút mất mát, Tiểu Ngũ, anh từng nói với em chưa, thật ra trước khi gặp em, lúc anh còn là một con người, bố mẹ anh ly hôn từ nhỏ, sau này họ đều có gia đình riêng, cho nên anh trở nên dư thừa, lúc đó anh rất mong có một ngày, mình cũng được người khác coi trọng, mong có một người có thể yêu anh, tiếc là nhận nhiệm vụ diễn lâu như vậy, mong muốn này không được thực hiện.”

Qua một lúc, anh thoải mái nói: “Anh đã đồng ý với Phương Húc rồi, nếu như anh ta còn sống, anh sẽ ở với anh ta.”

“Bíp, chủ nhân đã nghĩ kĩ chưa, một khi chủ nhân tự nguyện ở bên nam chính, sẽ phải chịu trách nhiệm vì kịch bản đi lệch.”

“Ừ, anh nghĩ xong rồi, chỉ hai mươi năm thôi mà, anh ta muốn thì cứ cho anh ta đi.”

“Bíp, Tiểu Ngũ tôn trọng ý kiến của chủ nhân.”

Mà lúc này, trong phòng phẫu thuật.

Phương Húc thờ ơ hỏi: “Cơ thể này còn dùng được không?”

Quellia thành thật trả lời: “Vốn riêng tai nạn xe đã bị thương đủ nặng, chủ nhân còn ép Đường Viễn phải hứa hẹn, tự ý tổn thương phế tạng dẫn tới thổ huyết, giờ xem ra có cứu về, cũng khó có thể sống lâu.”

“Sống lâu hay không không sao, chỉ cần có thể sống lâu hơn em ấy một giây là đủ rồi.”

“Chủ nhân có thể dùng Tu Chân Vị Diện Đan để chữa lành cơ thể, sống khoảng hai mươi năm không thành vấn đề.”

Khóe môi Phương Húc cong lên tạo thành ý cười, thật ra dựa vào năng lực của hắn, kéo Phàn Viễn tránh ra khỏi chiếc xe kia không phải vấn đề, chỉ là hắn muốn anh mềm lòng, cả đời này cam tâm tình nguyện ở bên hắn, khó khăn càng thêm khó khăn.

Phép khổ nhục kế này, hiệu quả cũng không tệ lắm nhỉ?

**************

Số mệnh của Phương Húc hiển nhiên được bảo vệ, nhờ hào quang diễn viên và một đống linh dược bồi bổ, tốc độ khôi phục có thể nói là kỳ tích trong y học, đương nhiên, hắn còn lâu mới nói cho Phàn Viễn.

Cho nên, lúc Phàn Viễn mang theo đồ bồi bổ tới thăm hắn, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, tứ chi vô lực, đến tay cũng không thể nhấc lên, ăn uống đều phải nhờ người khác giúp.

Phàn Viễn không biết cái người đàn ông nửa tàn phế trước mắt này, mới mười phút trước còn ngang ngược uy hiếp lãnh đạo bệnh viện, để họ bảo mật tuyệt đối bệnh tình của hắn, nhất là với người đại diện Đường Viễn. Chứ thực ra, đừng nói tự mình ăn, có bảo hắn ra chiến trường đánh giặc cũng không thành vấn đề.

Phàn Viễn múc một thìa canh, cẩn thận thổi thổi, sau đó mới bón vào miệng Phương Húc, thấy hắn chau mày, liền vội vàng hỏi: “Nóng lắm à?”

Phương Húc nhẹ nhàng gật đầu.

Phàn Viễn biết vậy, nên mỗi lần trước khi đưa thìa canh vào miệng Phương Húc, đều dùng lưỡi cẩn thận kiểm tra nhiệt độ, sau đó mới đút cho hắn ăn. Nếu Phương Húc không ngại bẩn, anh cũng chẳng ý kiến ý cò gì, dù sao anh cũng có mất mát gì đâu.

#Bàn-về-chỗ-đáng-thương-của-trai-thẳng#

Bón hết bát canh xong, Phương Húc lại nhõng nhẽo không chịu cho Phàn Viễn đi, làm người bệnh lúc nào cũng có đặc quyền, nhất là khi người bệnh này mang gương mặt thiên sứ, lúc hắn thu hồi móng vuốt lại mà nũng nịu, hầu như không ai có thể từ chối lời thỉnh cầu của hắn. Cho nên tuy Phàn Viễn không thích không khí trong viện, cũng vẫn chịu đựng ở lại cùng hắn.

Có lúc Phương Húc muốn đi vệ sinh, hiển nhiên Phàn Viễn phải nhận làm cái gậy cho hắn chống, tự mình đỡ hắn đi. Đưa người vào phòng rồi anh muốn ra ngoài, cái thứ kia của Phương Húc anh thấy rồi, phàm là đàn ông thì đều có chút tự ti đố kỵ, tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng cũng không thoải mái, anh chẳng muốn “chào hỏi” nó ở cự ly gần một chút nào.

Thế nhưng sao Phương Húc dễ dàng bỏ qua cho anh, chỉ nghe thấy hắn yếu ớt nói: “Đường Viễn, giúp anh cởi quần, tay anh không có lực.”

Phàn Viễn nghiêm mặt nói: “Chẳng lẽ còn muốn tôi cầm chim cho anh?”

Phương Húc cười lấy lòng: “Làm phiền em rồi.”

“………….” Anh ấy, đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước!!

Xong xuôi, Phàn Viễn giúp hắn mặc quần vào, quay người đi rửa tay, nội tâm vỡ răng rắc, “Mịa nó! Đây là người bình thường hả! nếu hắn muốn làm bước cuối với anh thì biết sao bây giờ! Tiểu Ngũ, anh hối hận rồi, anh không muốn ở bên cái tên biến thái kia cả đời đâu QAQ”

“Bíp….”

Đương nhiên chỉ nói vậy thôi, ơn cứu mạng không thể không báo, mặc dù hắn ta là tên biến thái, nhưng cũng may mà bây giờ vẫn rất ngoan ngoãn, ít nhất là không giống như trước đây thích gây khó dễ cho anh, Phàn Viễn chợt có lỗi giác như đứa con bé bỏng của mình cuối cùng cũng chịu lớn, mặc dù vẫn còn hơi méo mó vặn vẹo, nhưng ít nhất là đã biết thương người ta.

Phàn Viễn đỡ Phương Húc quay về giường bệnh, bởi vì “hai chân vô lực” nên cả người hắn dựa vào Phàn Viễn, đi được mấy bước đã mỏi vô cùng, Phương Húc áy náy nói: “Giờ anh như một phế nhân, gây thêm phiền toái cho em.”

Nghe Phương Húc đó giờ vẫn ‘duy ngã độc tôn’ ủ rũ nói như vậy, Phàn Viễn có phần không thích ứng được, nhưng nghĩ tới chuyện hắn vừa trải qua sinh tử, lại thấy thương thương, vội an ủi hắn: “Chỉ tạm thời thôi mà, anh bị thương nghiêm trọng như vậy, có chút bất tiện là chuyện thường mà, sau này chắc chắn sẽ khôi phục lại như cũ. Vì cứu tôi nên anh mới bị như vậy, tôi chăm sóc anh là đương nhiên mà, anh không cần phải xin lỗi gì đâu.”

Phương Húc buồn bực hỏi: “Em chăm sóc anh như vậy, chỉ bởi vì anh cứu em thôi sao?”

Phàn Viễn ngớ ra trả lời: “Đúng vậy.” Chứ không thì là cái gì?

Đồng tử mắt Phương Húc chợt lóe sáng, cái thằng nhóc này thành thật quá, khiến hắn không nhịn được muốn giáo huấn một chút.

Mắt thấy sắp tới bên giường bệnh, Phàn Viễn liền thở phào nhẹ nhõm, đang định đỡ hắn đi tới, lại bị vướng chân, ngã ập xuống giường, ngay sau đó Phương Húc cũng bởi vì chịu lực mà ngã theo, vừa khéo đè lên người anh, hai người cứ như vậy nằm mặt đối mặt.

Phàn Viễn đang định đẩy hắn ra, Phương Húc lại kéo cặp kính trên mắt anh xuống, mặt cúi sát xuống chạm lên môi anh nhẹ nhàng mân mê, cảm giác mềm mại lành lạnh khiến Phàn Viễn cảm thấy rất thoải mái, thế nên mặc kệ hắn, mãi đến khi có thứ gì đó trơn trơn cạy răng môi anh ra xâm nhập vào, anh mới kịp phản ứng muốn đẩy ra, Phương Húc sao chịu ra ngoài, bàn tay Phàn Viễn vừa chạm vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hắn đã kêu lên đầy đau đớn, giống như bị anh đụng đau không bằng, Phàn Viễn liền sợ không dám nhúc nhích.

Cảm giác nước bọt của mình bị Phương Húc hút sạch, lưỡi bị mút tới đau, đến không khí cũng bị hắn cướp sạch, anh muốn chống cự, nhưng đổi lại là bị xâm chiếm càng thô bạo hơn, khác với lần say rượu trước đó, đại não tỉnh táo tự nói với anh, lúc này người đang môi lưỡi quấn quít với mình là Phương Húc, trái tim đập mỗi lúc một rộn ràng, lý trí dần mất đi dưới sự bá đạo và dịu dàng của Phương Húc, ngoại trừ bị ép phải đáp lại ra, không thể làm điều gì khác.

Mắt thấy Phàn Viễn bị nụ hôn làm cho ý loạn tình mê, Phương Húc lại muốn lừa anh làm thêm những chuyện khác, chỉ chợt nghe thấy “rầm” một tiếng, là tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếp theo sau là tiếng phụ nữ hét đầy kinh ngạc.

Phương Húc liếc mắt nhìn, bị cắt ngang mà cảm giác bực mình ngưng tụ lại thành chất, ánh mắt sắc lẻm khiến hai người đang kinh ngạc kia trở nên sợ hãi.

—— Là Đàm Lăng và Mẫn Tử Hàng.

Thoạt nhìn Đàm Lăng như muốn bật khóc, cô chỉ vào Phương Húc và Phàn Viễn, “Anh, hai người, sao hai người có thể…”

Cô lắp bắp hồi lâu mà không nên lời, cuối cùng xoay người khóc chạy đi, Mẫn Tử Hàng khinh thường nhếch môi lên, “Ở trong phòng bệnh làm loại chuyện này, Phương đại ảnh đế đúng là rất có tinh thần, thế nhưng cũng nhờ hôm nay anh làm trò hay này, Tiểu Lăng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Dứt lời liền xoay người đi, còn không quên đóng cửa lại.

Phàn Viễn chau mày lại, thấp giọng nói: “Bị thấy rồi, làm sao bây giờ…”

Phương Húc trán kề trán với anh, dùng chóp mũi mình nhẹ nhàng cọ cọ gò má anh, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, “Không sao, bọn họ không dám nói ra đâu, giờ điều em cần quan tâm là, ta nên làm gì bây giờ.”

Phàn Viễn chớp chớp mắt không hiểu được ý hắn, chợt cảm thấy một vật cứng rắn to lớn dán vào bụng mình, nhất thời xấu hổ nói không nên lời.

#chưa-nói-gì-đã-nở-hoa-xấu-hổ-muốn-chít-mất#

#nam-chính-đại-nhân-à-tiết-tháo-anh-đâu-cả-rồi?!#

#bảo-chúng-ta-nói-chuyện-yêu-đương-thuần-khiết-thế-quái-nào-bây-giờ?#

*****

Nữ thứ mưu sát người có chủ ý, bị cảnh sát đưa đi phối hợp điều tra, từ đầu tới cuối cô không nói dối, thành thật thừa nhận hành vi phạm tội của mình.

Về phần nữ chính Đàm Lăng, có lẽ bởi vì ngày hôm đó trông thấy chuyện của Phương Húc và Phàn Viễn ở bệnh viện, bị shock rất nặng, mãi không chịu đến với nam thứ, cũng không có bất cứ scandal nào, danh tiếng trong showbiz rất tốt, sự nghiệp diễn xuất cũng được quý nhân phù trợ, thuận buồm xuôi gió.

Nhiều năm sau cô trở thành một nữ diễn viên nổi tiếng hàng đầu, cùng come out với một nữ minh tinh đã ở bên mình nhiều năm, tạo thành một tin chấn động trong giới.

Phàn Viễn không ngờ lời mình nói năm đó lại thành lời tiên tri, nữ chính thế mà lại cong thật, nếu như biết trước, anh thề sẽ không phát ngôn bừa bãi.

Còn anh, anh bình thản nhắm mắt xuôi tay trong lòng Phương Húc, họ cùng sống bên nhau mười tám năm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.