Phàn Viễn nghĩ chắc là mình đang nằm mơ, bằng không sao anh lại nghe thấy nam chính đại nhân nói: “Chúng ta thử hẹn hò xem sao.”
Anh cường hôn (?!) nam chính cơ mà, không phải lúc này anh nên bị đấm ngã xuống đất hay sao, được rồi, giờ anh đang nằm ngửa dưới đất, nhưng lời thoại kia của nam chính là sao chứ? Đuổi việc đã nói đâu rùi? Tuyệt tình tuyệt nghĩa đã nói đâu rùi?! Cả đời này không gặp lại đã nói đâu rùi?!
Đừng nói là anh lại bẻ cong một nam chính nữa nhé, anh hổng muốn nghe!!!
Anh ngơ ngác đối mặt với nam chính, trong đầu gọi ầm lên: “Tiểu Ngũ, hình như anh say rồi, em giúp anh đổi thuốc giải rượu..”
Tiểu Ngũ im lặng một lúc, từ từ nói: “Bíp, Tiểu Ngũ nghĩ, tạm thời chủ nhân không tỉnh lại có lẽ sẽ tốt hơn.”
Anh định hỏi vì sao, nhưng giây tiếp theo đã bị nam chính ôm ngang người lên, lại còn đúng chuẩn ‘bế công chúa’!
#Khoảnh_khắc_bị_nam_chính_bế_lên_đầu_óc_tui_trống_rỗng#
#Hình_ảnh_đẹp_quá_tui_hổng_dám_nhìn#
#Mộng_này_chân_thực_quá_tui_ngớ_luôn_rùi#
“Phương Húc… anh.. đang làm gì vậy?”
Nam chính đại nhân nghiêm túc trả lời: “Dưới đất lạnh lắm, nằm lâu sẽ bị cảm.”
Phàn Viễn bị hành đi hành lại, cái đầu đã choáng lại càng choáng hơn, anh mơ mơ màng màng cảm thấy hắn nói cũng có lý, liền gật đầu đáp: “Cảm ơn.”
Tiểu Ngũ: “…………..” Đúng là không đành lòng nhìn mà uhuhu.
Khóe môi Phương Húc hơi nhếch lên, đôi mắt đen sâu thẳm chợt ánh lên tia nhu hòa, hắn dịu dàng nói: “Không có gì.”
Phàn Viễn bị hắn bế vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-giai-cong-trong-truyen-bg/2475566/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.