Lúc ăn cơm tối, đối mặt với một bàn toàn thức ăn ngon, Cố Viễn vừa mặt không đổi sắc mà dùng tốc độ nhanh nhất gắp thức ăn, còn vừa tỏ vẻ mất mát và bất mãn của nguyên chủ, diễn dịch được cảnh giới cao nhất của sự bất mãn là nốc ăn, diễn xuất phải nói là tuyệt đỉnh.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của anh, ông bà Cố cảm thấy hết sức áy náy trong lòng, chỉ có thể vừa an ủi anh, vừa gắp thức ăn vào bát anh. Cố Kỳ cũng nhìn anh đầy lo lắng, người em trai mà trước đây phải dụ dỗ hết nước hết cái mới chịu động đũa gắp vài miếng, giờ đột nhiên biến thành dạ dày không đáy, thân là anh trai, hắn có thể không lo được sao?
Nhưng người lo lắng nhất không phải là cha mẹ nuôi và anh trai, mà là Tiểu Ngũ đang lo nát tim cho Phàn Viễn.
“Bíp, xin chủ nhân chú ý lượng thức ăn, ăn nữa sẽ OOC mất, sẽ bị trừ thưởng đó.”
“Từ từ bình tĩnh nào Tiểu Ngũ, cho anh ăn thêm hai miếng sườn xào chua ngọt nữa đi, thế giới trước bởi vì bị ung thư phải hóa trị, hại anh hơn nửa năm không được ăn đồ có chất béo, em để anh ăn cho nó thỏa cơn thèm đi, anh hứa nốt đêm nay mai anh sẽ làm việc thiệt tốt!”
Tiểu Ngũ: “…………”
Ăn miếng sườn xào cuối cùng xong, Cố Viễn cố nén xung động muốn ợ hơi, lấy khăn nhẹ nhàng lau miệng, nói với nam chính và ông bà Cố: “Ba mẹ, anh, xin lỗi đã để mọi người phải lo lắng, sau khi nghe anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-giai-cong-trong-truyen-bg/136844/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.