Sau khi ăn một bữa lẩu thịnh soạn cùng với các thực tập sinh khác còn cùng nhau chụp ảnh, Bùi Tư Nhiên bèn đưa Đồng Quyện trở lại ký túc.
Thái độ của Bùi Tư Nhiên đột nhiên xoay ngoắt một trăm tám mươi độ, cậu khoanh hai tay lại với nhau rất ra dáng bề trên, nhìn về phía Đồng Quyện rồi nói: “Anh không có gì để giải thích với tôi à.”
Vóc dáng người này cao lớn, hoàn toàn có thể ôm trọn lấy Đồng Quyện trong vòng tay mình.
Đồng Quyện ngồi trên giường, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt còn rụt cổ lại vì thấy tội lỗi.
“Xin lỗi.” Đồng Quyện ngoan ngoãn nói lời ăn năn: “Là tổ chương trình ép tôi, tôi…”
Bùi Tư Nhiên ngắt lời: “Tổ chương trình ép anh vì một bữa lẩu mà phản bội tôi hả?”
“Không phải cậu ăn cũng rất vui đó sao…” Đồng Quyện liếc nhìn sắc mặt của Bùi Tư Nhiên, anh khẽ ngồi thẳng người dậy, lí nhí nói: “Cả người còn toàn mùi lẩu kia kìa.”
“Anh nói chuyện có lý quá nhỉ.”
Bùi Tư Nhiên hừ một tiếng, hạ cánh tay xuống, cậu nghiêng người gần về phía Đồng Quyện, dừng lại cách khuôn mặt anh khoảng ba, bốn phân, sau đó đặt hai tay ở hai bên giường.
“Đồng Quyện.” Bùi Tư Nhiên nhìn vào hai má và vành tai đỏ bừng của người trước mặt, cố gắng bỏ qua khuôn mặt cũng đỏ lên của chính mình, trịnh trọng nói: “Từ hôm nay trở đi tôi đã mười bảy tuổi rồi.”
Đôi mắt Đồng Quyện chớp chớp, tràn ngập hoài nghi.
“Anh cũng mười bảy tuổi, vậy là chúng ta bằng tuổi nhau.” Bùi Tư Nhiên liếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-doan-sung-trong-show-tim-kiem-tai-nang/929769/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.