Căn tin có hai tầng, tầng một là căn tin cho thực tập sinh còn tầng hai là căn tin dành cho nhân viên. Ở cửa lớn có một tấm rèm dày cộp, ngăn cách giữa hai thế giới đầy gió và không có gió.
Bốn người vừa mới bước vào, Đồng Quyện đã rất vui mừng khi nhìn thấy nhà ăn lớn như vậy, trong lòng cảm thấy có thể hy vọng vào cuộc sống của mình trong vài tháng tới.
Nhưng sau khi đến gần, nụ cười của anh lại biến mất từng chút một.
Một hàng dài toàn rau luộc là cái chuyện gì vậy?
Căn tin ở tầng một thực sự rất lớn, số lượng các khay để đồ ăn không cần đếm thì cũng thấy nếu không phải là năm mươi thì cũng đến ba mươi, một nơi vốn nên là thiên đường ăn hàng như vậy mà đều chỉ là canh suông không thịt thà chẳng khác gì một bữa ăn chay.
Cho dù là bắp cải luộc, rau muống luộc, ngô luộc v.v… thì thôi đi, ngay cả bên dãy đồ ăn mặn thì cũng chỉ toàn ức gà trắng, thịt bò thoạt nhìn cũng nhạt nhẽo, món duy nhất nhìn hơi thèm ăn hóa ra lại là cá nhám nướng teriyaki.
Đồng Quyện không còn chút cảm giác thèm ăn nào nữa, suy nghĩ duy nhất lúc này của anh chính là chạy trốn, bây giờ mà chạy chắc là vẫn kịp.
Nhưng anh mới đi được hai bước thì đã bị Bùi Tư Nhiên kéo lại, “Anh chạy đi đâu đấy?”
“Tôi không quay nữa.” Đồng Quyện bị cái mũ áo định mệnh giữ lại, chân tay khua khoắng muốn bước ra ngoài, “Tôi đi về ăn súp cay đây, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-doan-sung-trong-show-tim-kiem-tai-nang/929736/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.