Thân thể của Bạch Ngọc Đường run lên, chậm rãi quay đầu lại.
“Ta chỉ muốn biết ngươi mắc bệnh gì thôi mà? Có cần phải tức giận đến như thể không?”
“Triển mỗ không cần ngươi quan tâm, ngươi mau cút đi!”
Xin lỗi, Ngọc Đường, ta không thể đối mặt…
“Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?”
Bạch Ngọc Đường trừng lớn hai mắt, suýt nữa ngất đi, con mèo này càng lúc càng không được bình thường rồi!
Triển Chiêu nhắm mắt, nói những lời trái với lương tâm
“Ta nói! Ngươi mau cút đi!”
Ngọc Đường, xin lỗi……
“Bạch Ngọc Đường, Triển mỗ từ nay cùng ngươi…. Ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Đẩy tay hắn ra, xoay người từng bước tiến lên phía trước, lại nghe Bạch Ngọc Đường cười to, thấp giọng nói.
“Triển Chiêu….Bạch Ngọc Đường ta sẽ nhớ kĩ những lời này của ngươi!”
Cơn đau bụng dần dần biến mất, Triển Chiêu cười khổ, đi thêm vài bước nữa rồi xoay đầu lại, nhìn bóng lưng đã xa của Bạch Ngọc Đường.
Đầu choáng váng, là mộng, chỉ là mộng thôi!
Bạch y, xoay người rời đi, không một lần quay lại.
Câu nói đó như một đao đâm vào lòng mình!
Hốc mắt hơi đỏ, nhưng lệ không tuôn ra…
Tay ôm lấy ngực mình, đau!
Lòng đang rỉ máu…
“Hì…”
Một tiếng cười khẽ từ phía sau truyền đến, đôi con ngươi của Triển Chiêu trầm xuống, cao giọng nói,
“Đường Hân cô nương sao còn không ra?”
“Triển đại nhân vì Hân nhi mà ngay cả Bạch Ngũ gia cũng đuổi đi, Hân nhi sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dien-nhat-noan-ngoc-sinh-yen/2330793/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.