Chương trước
Chương sau
Thật vất vả mới tỉnh lại, Triển Chiêu kéo kéo Bạch Ngọc Đường

“Triển mỗ không trúng độc, chẳng qua là bệnh nặng mới khỏi, thân thể hư nhược… Ngươi đừng nghĩ oan cho Trầm thiếu hiệp.”

Không trúng độc sao? Bạch Ngọc Đường hồ nghi, bèn đưa tay bắt mạch cho Triển Chiêu, chỉ thấy trên mạch có chút quái dị, nhưng cũng không có gì quái lạ, tuy rằng suy yếu, nhưng không có dấu hiệu bị trúng độc, lúc ấy mới yên tâm.

Nhìn vẻ mặt ủy khuất của Trầm Tích Thu, hạ tay xuống, lại thấy Triển Chiêu hôn mê bất tỉnh.

“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường khẩn trương, hung hăng trừng mắt liếc Trầm Tích Thu.

“Hôm nay Bạch gia gia không có hứng cãi nhau với ngươi nữa!” Ôm Triển Chiêu phóng vào màn đêm đen kịt.

“Bạch Ngọc Đường này… Thật là quá vô lý mà…”

Trầm Tích Thu thở dài, hiện tại cũng không biết Hứa Thu Thủy sinh tử thế nào nữa, không khỏi cảm thấy bi ai.

Hãm Không đảo….

Bạch Ngọc Đường thật sự cũng không rõ, con đường từ Thanh Thành đến Hãm Không đảo không được tính là gần, tại sao Triển Chiêu đến giờ vẫn chưa tỉnh lại chứ! Đã chẩn mạch mấy lần, cảm thấy có điều gì đó quái dị, trong lòng lo lắng, cõ lẽ nên nhờ đại tẩu xem kĩ lại mới được.

Ai ngờ hắn vừa ôm Triển Chiêu ngàn dặm xa xôi trở về Hãm Không đảo, vừa mới sắp xếp phòng cho ngăn nắp, đại tẩu.nhà mình không biết từ đâu đá bay của phòng mình mà vào, thật sự là đá đó nha! Nhìn bốn ca ca trong phòng mình, ai ai cũng là vẻ mặt mờ mịt.

“Đại ca, đại tẩu bị gì vậy?”

Vuốt vuốt cánh tay đau nhức, Bạch Ngọc Đường khó hiểu, chạy nhiều ngày trở về, đã làm chết hai con ngựa, đến cuối cùng bỏ ngựa thi triển khinh công chạy về đây. Cho nên vừa ôm con mèo đó về đảo, mình thiếu điều chỉ còn nửa cái mạng luôn, Hiện tại chỉ muốn nằm trên giường ba ngày ba đêm.

“Hử? Không biết?”

Nhấp một ngụm trà, Lô Phương cũng có chút buồn bực, sao tự nhiên mình cũng bị lôi vô vụ này vậy?

“Ta đã xem mạch cho Triển Chiêu… Tựa hồ cũng không có tổn thương gì nghiêm trọng.”

Bạch Ngọc Đường tựa người vào ghế, giọng điệu thoải mái nhưng cũng khó nén vài phần nôn nóng bất an.

Vậy Miêu Nhi rốt cuộc bị bệnh gì chứ? Mà có thể làm đại tẩu thất kinh rồi thần thần bí bí đến như thế?

Tây sương…

Lô phu nhân châm vào bảy yếu huyệt của Triển Chiêu, tiếp tục truyền công lực vào cơ thể anh, kinh lực thông qua châm vào các huyệt đạo, lại phân bố nội lực làm ấm để tăng hiệu quả trị liệu.

Thi châm xong, sắc mặt của Triển Chiêu khôi phục lại vẻ hồng nhuận, nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu thu châm.

Cảm giác hơi nhói nhói khi thu châm đã thành công đánh thức Triển Chiêu, anh mở mắt.

“Đừng, đợi một chút, đừng nhúc nhích…”

Lô phu nhân đè cánh tay của Triển Chiêu lại, thu hồi ngân châm cuối cùng.

“Lô phu nhân… Ta đang…”

Triển Chiêu há miệng, cảm thấy yết hầu như bị lửa thiêu.

“Thấy ta mà không đoán ra sao, đây là Hãm Không đảo.”

Lô phu nhân bưng một chén thuốc tới, nhẹ nhàng nâng Triển Chieu dậy, đưa cho anh.

Dòng nước ấm áp nhẹ nhàng chảy qua môi, Triển Chiêu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, theo bản năng xoa bụng.

“Yên tâm, đứa trẻ không có chuyện gì đâu, phụ tử bình an.”

Lô phu nhân híp mắt cười nhìn hành động của Triển Chiêu, không khỏi cảm thấy đau lòng.

Không có việc gì là tốt rồi… Triển Chiêu nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên thân thể cứng đờ, mở to hai mắt nhìn Lô phu nhân.

“Ta….” Triển Chiêu không biết nên nói gì, không lẽ Công Tôn tiên sinh…

“Đúng vậy, Công Tôn tiên sinh đã nói cho ta biết, còn bảo ta phải chiếu cố ngươi.”

Lô phu nhân đau lòng, không biết kiếp trước Triển Chiêu có nợ nần gì mình chứ

“Ngươi cũng đừng trách Công Tôn tiên sinh, dù sao việc này cũng là một phần do ta…”

Triển Chiêu cúi đầu, vuốt bụng, không nói gì.

Lô phu nhân thở dài, nói tiếp:

“Chén thuốc lần trước mà ngươi uống, ta đã hao hết tâm tư ba năm trời điều phối để điều trị chứng phụ nữ không dựng dục, uống thuốc này vào, trong vòng một tháng cơ thể ngươi sẽ tạo ra một cái tử cung giả có thể mang thai được… Vốn định là dành cho mình, ai ngờ thần xui quỷ khiến thế nào mà lão Ngũ chết tiệt kia lại đem cho ngươi uống…” Lo lắng dừng một chút, thấy Triển Chiêu không nói gì, không khỏi càng thêm lúng túng

“Triển Chiêu, việc này…”

“Phu nhân không cần để ý.” Triển Chiêu mỉm cười, thản nhiên nói.

“Triển Chiêu không có ý trách móc đâu..”

Lô phu nhân đánh giá Triển Chiêu, tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng con ngươi ôn nhuận kia lại ẩn dấu một chút lo lắng, trong lòng nóng nảy, đứa nhỏ này, thật đúng như lời Công Tôn tiên sinh đã nói mà, thật biết cách làm người khác phải đau lòng!

“Triển Chiêu…” Lô phu nhân thành khẩn nói.

“Nếu có việc gì cần giúp đỡ, hãy nói với đại tẩu một tiếng, coi như là để ta chuộc lại sai lầm..”

“Như vậy, phiền phu nhân bảo hộ thai nhi này!”

“Tất nhiên, đây là họa của lão Ngũ, người làm đại tẩu đây tất nhiên phải cố hết sức.”

Lô phu nhân cười, trộm liếc nhìn biểu cảm của Triển Chiêu.

Quả nhiên, Triển Chiêu cả người chấn động, tay chân luống cuống

Thậm chí chuyện này Công Tôn tiên sinh cũng…

“Ngươi mang thai đã gần bốn tháng, tính ra là cũng vừa lúc chuyện Ngũ đệ bị trúng độc…”

Chẳng qua chỉ thử một chút, không ngờ phản ứng của Triển Chiêu lại đáng yêu như thế! Tiến đến đỡ Triển Chiêu nằm lại trên giường.

“Âm dương hòa hợp tán là một loại xuân dược cực kì lợi hại, nếu nói người trúng độc trong một canh giờ phải cùng người khác giao hoan thì còn có thể tin được, tuyệt đối không có chuyện dùng nội lực ép độc ra ngoài…”

Triển Chiêu xoay mặt sang chỗ khác, đôi lông mi thật dài che khuất ánh mắt.

“Chuyện ngày ấy, sau khi Ngũ đệ trở về có nói với mọi người, ta đã cảm thấy rất kì lạ là tại sao trong một canh giờ ngươi có thể tìm được một nữ tử giữa chốn hoang sơn dã lĩnh để giải độc cho Ngũ đệ? Bất quá Ngũ đệ trở về bình an cũng là sự thật… “ Dừng một chút nhìn Triển Chiêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.