“Bạch huynh xin cứ nói, Triển mỗ tri vô bất ngôn.”
Bạch Ngọc Đường nhìn vào hai mắt của Triển Chiêu, nghiêm mặt nói:
“Ngươi… Lúc trước có quen biết Tập Yên không?”
“Không quen.” Không hề suy nghĩ trả lời ngay, cảm thấy kì quái vì sao mà hắn hỏi như thế.
“Thật không?”
“Tại sao Bạch huynh lại hỏi thế?”
“À, ta thấy hai người có chút giống nhau, còn tưởng rằng là huynh muội thất lạc nhiều năm…” Thấy Triển Chiêu trừng mắt, nửa câu sau hắn không dám nói ra.
Khinh thường liếc nhìn con chuột kia, Triển Chiêu cảm thấy mình có chút ngu xuẩn, sao lại nghĩ rằng con chuột đó đứng đắn được chứ!
Lắc đầu tiến lên phía trước, lại nghe phía sau Bạch Ngọc Đường đang thì thào tự hỏi:
“ Nàng ta rất giống với người đã cứu ta đêm hôm đó…”
Triển Chiêu ngẩn người, thân thể cứng đờ.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đã dừng lại, tiếp tục nói:
“ Ta không thể nhớ rõ hình dáng của nàng ấy, nhưng lại nhớ rõ ánh mắt kia…”
Triển Chiêu thản nhiên nói:
:”Bạch huynh lo lắng nhiều quá, chỉ là do ảnh hưởng của độc tính mà nảy sinh ảo giác thôi mà, đêm hôm đó…”
Triển Chiêu nắm chặt hai tay lại, sau đó buông ra, tiếp tục nói:
“Căn bản không hề có bất kì nữ tử nào cả!”
Ngọc Đường Ngọc Đường, tại sao ngươi lại chấp nhất đến như thế…
“Triển Chiêu!”
Thẳng lưng, quật cường không quay đầu nhìn lại, hai vai bị một đôi tay nắm lại, kéo mình xoay người lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dien-nhat-noan-ngoc-sinh-yen/2330768/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.