“Miêu Nhi! Sao lại thế này?” Nhìn thân thể đang run nhè nhẹ trong lòng mình, Bạch Ngọc Đường cảm thấy thật rối loạn.
Triển Chiêu định thần lại, đưa tay vỗ lưng hắn, cười ôn hòa:
“Bạch huynh… Không có việc gì đâu…
“Còn bảo là không có việc gì à, vậy bao giờ thì mới có việc hả?”
Bạch Ngọc Đường biết rõ tính tình của Triển Chiêu, biết mình có nói gì lúc này cũng vô dụng thôi! Ngẩng đầu nhìn Trầm Tích Thu, càng lúc càng thấy chướng mắt.
“Họ Trầm kia! Miêu nhi hỏi ngươi cái gì thì ngươi mau nói thật đi! Nếu có lời gì giả dối, đừng trách Bạch gia sao khiến cho phái Thanh Thành các ngươi từ nay về sau không được yên ổn!”
“Ngươi…!”
“Đùng có ở đây làm càn!” Các đệ tử của phái Thanh Thành vô cùng phẫn nộ về thái độ của Bạch Ngọc Đường, mọi người muốn tiên lên, Trầm Tích Thu vội đưa tay ngăn lại.
Trầm Tích Thu thấy Triển Chiêu dường như đang mang bệnh trong người, cả người mềm oặt vô lực, cơ hồ như dựa vào người của Bạch Ngọc Đường, ánh mắt tựa hồ như mang sự mệt mỏi, hảo cho một cái Triển Chiêu
“Triển đại nhân, Thu… Hứa Thu Thụy hiện đang ở Vũ Xuân lâu…” Mặt ửng hồng, ho một tiếng rồi nói tiếp.
“Mấy ngày trước hắn đi cùng với một cô gái đến đây, bảo là có người nhắn hắn, nhớ tới lời dặn của nhạc phụ đại nhân, Hứa thiếu gia cứ kiên trì như thế… Nên ta sắp xếp cho họ vào Vũ Xuân lâu.”
Triển Chiêu càng lúc càng nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dien-nhat-noan-ngoc-sinh-yen/2330753/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.