Còn ba hàng để trống trên tấm bia đá kia…
“Mèo ngốc, nghĩ ra được điều gì rồi sao?”
Triển Chiêu không trả lời. Vụ án Đường Môn đã qua lâu như vậy rồi, thế nhưng bây giờ đã trở lại, trên giang hồ, đã có rất nhiều người liên tiếp chết dưới tuyệt học của Đường Môn. Như vậy… Đường Môn trở lại để báo thù.
Nhưng những người đã chết kia, không phải đều là những người dân vô tội hay sao?
Bạch Ngọc Đường ngồi xuống bên cạnh Triển Chiêu, nhìn anh cau mày suy nghĩ, bèn vỗ vai anh, cười:
“ Miêu đại nhân nếu không muốn xuống thì ta xuống trước vậy!” Dứt lời bèn đi trước.
Nhìn bóng dáng của Bạch Ngọc Đường dần dần tiêu thất trong bóng tối, Triển Chiêu có một cảm giác không tốt, anh thả người nhảy theo hắn. Chân vừa chạm đến mặt đất, bốn bề là một mảnh u tối, Triển Chiêu mở hỏa tập đốt lửa. Ánh sáng của ngọn đuốc dần xua tan bóng tối, Triển Chiêu nhìn thấy, ở một góc không xa lắm, Bạch Ngọc Đường đang đứng ở đó, vừa thấy mình, hắn liền nở một nụ cười vô cùng tiêu sái.
Triển Chiêu đỡ trán, thầm than, cái con chuột này, tính nết vẫn xấu như vậy a~~
Lúc nãy khi Bạch Ngọc Đường vừa xuống đây, cũng như Triển Chiêu, chỉ thấy bốn bề là một mảnh âm u, thừa biết thế nào Triển Chiêu cũng xuống theo, mà trên người anh lại mang theo hỏa tập, cho nên hắn quyết định chờ ở đây.
Triển Chiêu đến gần Bạch Ngọc Đường, đột nhiên đem đuốc dí sát vào hắn, Bạch Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dien-nhat-noan-ngoc-sinh-yen/2330724/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.