Chu Hoằng đương nhiên biết câu này là tiểu lão đầu dỗ hắn, không khỏi áy náy bức bối, nhưng đồng thời lại có chút kích động nho nhỏ, bởi vì tiểu lão đầu nhắc tới Trương Cảnh Minh, Chu Hoằng vô cùng không muốn đáp lời tiếp vụ này, nhưng vì không khống chế được, còn cúi đầu khẽ nở nụ cười, "Anh ấy biết nấu cơm, làm rất ngon, đúng là người giỏi chăm sóc người khác."
Tiểu lão đầu nghe vậy, lại nhìn biểu cảm của thằng cháu mình, chút hy vọng ít ỏi dấy lên trong lòng nhất thời liền bốc hơi sạch rồi, nghẹn thật lâu mới thấp giọng hỏi Chu Hoằng: "Hai đứa mày, phát triển đến mức nào rồi?"
Chu Hoằng nghẹn họng, do dự một lúc lâu mới run rẩy đôi môi nói nhỏ như muỗi: "Đã, đã ở chung một phòng rồi."
Sự ngầm tin tưởng trong câu nói này ai đều nghe hiểu.
Nếu nói vừa rồi chỉ là hy vọng mất sạch, vậy cảm giác bây giờ chính là đại thế đã mất, tiểu lão đầu nhịn không được dựa lên tường, rên rỉ một tiếng.
Chu Hoằng sợ đến mức nhanh chóng cầm cánh tay của tiểu lão đầu, "Ông nội làm sao vậy!"
Tâm trạng của tiểu lão đầu đến nhanh đi cũng nhanh, ông nhắm mắt lại một lát, sau đó khoát tay áo với Chu Hoằng, chậm rãi ngồi thẳng lần nữa, đỏ mắt quan sát Chu Hoằng đang bất an tâm thần bất định, ngữ điệu cũng vững vàng nói với hắn: "Vừa rồi mày gọi cho nó?"
Chu Hoằng gật đầu lại lắc đầu, "Không phải, là anh ấy gọi tới."
Tiểu lão đầu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-den-khi-em-biet-moi-thoi/2954327/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.