Chu Hoằng vẫn chịu đựng được nửa đêm mười hai giờ mới ra khỏi quán ăn, đã say chuếnh choáng rồi, nhưng đi đường thẳng vẫn được, hắn đoán Trương Cảnh Minh chắc đi sớm rồi, liền cúi đầu chậm rãi đi xiêu vẹo trên đường, thỉnh thoảng phì cười hai tiếng, chọc cho người qua người đi đường liên tiếp nhìn ngó, Chu Hoằng hồn nhiên không quan tâm.
Nhưng vừa quẹo vào đầu hẻm, Chu Hoằng lại dị thường nhạy cảm cảm nhận được một loại hơi thở hắn cực độ không muốn đối mặt lúc này, nhất thời dựng tóc gáy cả lên, còn chưa ngước mắt lên đã theo bản năng giấu cánh tay sau lưng, đồng thời cơ thể lui ra sau tránh xa hơi thở kia.
Tha thứ cho hắn nhạy cảm như thế, nhưng vẫn không chống lại được giá trị vũ lực cực cao của đối phương, cánh tay chưa kịp giấu đã bị túm mất rồi.
Chu Hoằng chỉ cảm thấy trước mắt sáng trưng, trong lỗ mũi được tưới vào mùi hương ấm áp, khiến hắn muốn nhảy mũi, lực trên cánh tay cũng khiến toàn thân hắn khó chịu, nhưng thức tỉnh ký ức, trong lòng thấy cực kỳ không thực tế.
Anh ta còn chưa đi!
Cũng không biết sao lại hận đến như vậy, Chu Hoằng vừa bị tím, trong bụng liền xông lên ngọn lửa giận, đốt cháy chiếc răng lửa của hắn đau đớn, hắn cắn chiếc răng ấy, sau đó từ từ ngước mắt lên, nhìn về phía Trương Cảnh Minh gần trong gang tấc, đồng thời dùng sức hất bàn tay trên cánh tay, "Buông ra!"
Hắn thấy Trương Cảnh Minh mặc một cái áo sơ mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-den-khi-em-biet-moi-thoi/2954312/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.