Chương trước
Chương sau
Trong lúc lơ đãng Chu Hoằng nói với Cảnh Minh chuyện Vương Thủy Lương sắp kết hôn vào mùng 4 tháng 4, sau đó chỉ thấy anh ngước mắt lên, ánh mắt sâu đậm, tựa hồ đang nhìn lịch, nhìn xong rồi, liền vừa ừ vừa gật đầu, "Ngày lành, vậy tung tin ra ngoài trước hôm đó một ngày."

Nói xong lại cúi đầu tiếp tục gõ chữ, tựa như vừa rồi chỉ là một câu nói bình thường lúc giải lao.

Chu Hoằng đón gió xốc xếch, nhìn chằm chằm sườn mặt tài trí bất phàm của Trương Cảnh Minh rất muốn rống câu "Có thể đừng xấu xa như vậy đừng xấu xa như vậy được không", kỳ thực trễ một ngày cũng không làm lỡ chuyện, mình cần phải sớm một ngày hay sao, nói rồi, hắn không đành lòng như vậy lại là vì cái nào?

Có so sánh, mới biết thiện ác mà!

Lưu Vũ Thần cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người, thành công khống chế Hách Lôi, còn cạy ra nguồn ảnh chụp, dĩ nhiên quả thực một chút cũng không bất ngờ lại là Vương Thủy Lương.

Trương Cảnh Minh nghe được tin này từ trong điện thoại liền nở nụ cười.

Lúc đó Chu Hoằng còn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết nụ cười ấy của Trương Cảnh Minh quá đáng sợ, lạnh đến mức ba lớp trong ba lớp ngoài của hắn đều lạnh thành băng vụn.

Tin làm quốc lộ mới giống như Trương Cảnh Minh nói, vào sáng hôm qua bị tung ra ngoài, sau đó tin tức này tựa như bệnh dịch truyền bá rộng khắp giới thương nghiệp, mặc dù Vương thị ngay ngày đầu tiên đã "bác bỏ tin đồn", nhưng vẫn không ngừng được tình thế cổ phiếu Điền Sản Vương Thị giảm nhanh.

Nghe nói, lúc con trai Vương gia kết hôn rất long trọng, chỉ là bầu không khí trong hôn lễ rất vi diệu, đủ kiểu cười khác nhau.

Lần này, Chu Hoằng và Trương Cảnh Minh không có bất kỳ biểu thị gì, vẫn như bình thường đi làm, thờ ơ lạnh nhạt.

Chu Hoằng cảm thấy, phiền phức là Hách Lôi tạo ra, lúc này gã bị vạch trần cũng bị cảnh cáo rồi, giai đoạn cấp bách nhất cũng liền đi qua, chi tiết còn lại, từ từ chém cũng không sao, chỉ là phải giải quyết hết các ước số nguy hiểm có thể dọn dẹp.

Chu Hoằng cảm thấy hơi thả lỏng chút, nhưng vì hoàn toàn không biết Hách Lôi thế nào, cho nên vẫn có chút bồn chồn, chỉ âm thầm cầu khẩn Lưu Vũ Thần khống chế đủ cường hãn.

Trương Cảnh Minh bận rộn hơn rồi, vì phải chừa tinh lực xử lý Vương thị, đó cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Mỗi khi thấy Trương Cảnh Minh làm việc đến khuya, giữa hai chân mày dần dần trồi lên sự mệt mỏi, Chu Hoằng đều đau lòng gần chết, mà cái gì hắn cũng không giúp được, chỉ có thể mở ra cửa phòng ngủ, nằm trên giường nhìn bóng lưng của anh, sau đó khi anh thu dọn đồ đạc thì nhắm mắt giả vờ ngủ, chờ anh nhẹ nhàng lên giường, mới có thể yên lành ngủ mất.

Vì vậy, lúc Chu Hoằng không có chuyện gì làm liền nghiên cứu làm sao giảm bớt mệt nhọc làm sao giải tỏa áp lực, tuy là hắn biết Trương Cảnh Minh có lẽ cũng không cần tới, nhưng trong lòng hắn lại có thể vì vậy mà mất mát đôi chút.

Văn kiện chính phủ về làm quốc lộ mới cũng chưa đưa xuống, nhưng đối mặt với tin tức càng đồn càng thật, Vương thị rốt cục không bình tĩnh tạm ngừng công trình, đồng thời khẩn trương.

Bởi vì trong cái ngành này, bên tai đều nghe được những chuyện thế này, Chu Hoằng nghe nhiều, cũng suy nghĩ nhiều, tuy nghĩ không trúng mấu chốt.

Hắn suy nghĩ, chuyện sửa quốc lộ, có phải được coi là cơ mật quốc gia không ta, đúng vậy đúng vậy, nếu là cơ mật quốc gia, vậy sao Trương Cảnh Minh biết được?

Nghĩ tới đây, ranh giới đầu mối đã từng liên tiếp xâu chuỗi đều lú đầu ra, tỷ như ban đầu chuyện ảnh bị Vương Thủy Lương đăng lên mạng, biến mất vô tung như thần tích, còn có, cái lần hắn đánh lộn phải vào cục cảnh sát, dưới tình huống bị cục trưởng tự mình chú ý quan tâm, vẫn còn có thể xoay ngược tình thế, có phải đều không đi theo cơ tầng hay không?

Hách Lôi nói, người Trương gia trước giờ đều không tầm thường, không tầm thường đến đâu? Chính khách khó lường?

Trương Cảnh Minh cắt đứt với gia đình, Chu Hoằng cũng chưa từng hỏi anh, nhưng nếu đã cắt đứt, một thương nhân như anh lại giúp hắn giải quyết những chuyện kia như thế nào?

Kỳ thực, lúc được cứu ra khỏi cục cảnh sát, hắn vẫn cho rằng Trương Cảnh Minh dùng số tiền lớn mới chuộc hắn ra được, lúc này nghĩ lại, chỉ sợ không phải đâu, nói không chừng chỉ là chuyện của một cuộc gọi thôi.

Chết thật, không tốn tiền oan uổng sao anh lại mất mát như thế?

Trương Cảnh Minh là người kiêu ngạo, tin tưởng anh sẽ không dễ dàng cúi đầu dưới tình huống chưa thật sự cùng đường, anh nói anh thích hắn từ lâu, Chu Hoằng còn không tin chắc, lúc này không hề nghi ngờ, lần đầu tiên gặp mặt, hình ảnh đầy mạng xã hội, lấy thân phận thương nhân của anh thì không giải quyết được, nhưng cuối cùng lại giải quyết gọn gàng, chắc là mượn quan hệ trong nhà nhỉ.

Chu Hoằng rất u mê mấy giải thích mình tự ảo tưởng này, có chút mù mờ, nhưng sau đó lại nghĩ, nếu quan hệ Trương Cảnh Minh và gia đình đã dịu rồi, có phải sẽ bị can thiệp đời sống tình cảm nữa hay không?

Còn chưa đắc ý được mấy phút, Chu Hoằng lại sầu muộn.

Chu Hoằng không giấu được tâm sự, buổi tối thấy Trương Cảnh Minh rảnh rỗi bèn khoan khoái nói hết mấy suy nghĩ của mình ra.

Thấy Trương Cảnh Minh nghe xong khẽ há môi, Chu Hoằng liền theo bản năng nhíu mày hỏi anh: "Sao, rất kinh ngạc vì em phát hiện?"

Trương Cảnh Minh lại bình thản cụp mắt đọc tạp chí, "Không, là kinh ngạc vì sao đến giờ em mới phát hiện."

Khóe môi Chu Hoằng giật giật, không thèm để ý, nhào về trước, tiếp tục hỏi: "Nói cho em nghe nhà anh cũng có chính khách không tầm thường gì đó đúng không, coi này số em tốt biết bao, nhặt được một bảo bối như anh."

Trương Cảnh Minh thản nhiên lật giấy, lười biếng sửa lời hắn: "Thứ nhất, người được nhặt về là em, thứ hai, bất kể là chính khách khó lường thế nào đều đã không quan trọng, có điều vẫn còn quan hệ cùng nhau có lợi, cái gọi là cấu kết quan thương chính là thế, thứ ba, số em có tốt hay không phải nhờ vào họ, nhờ anh này."

Chu Hoằng bị từng điều sửa lại rõ ràng này làm sửng sốt, "... À, có nghĩa là, quan hệ của anh và gia đình anh còn cương?"

Trương Cảnh Minh như có như không nhíu nhíu mày, trong mắt lộ ra một tia trào phúng nhàn nhạt, "Không cương, nhưng điểm xuất phát khi liên hệ đều trên mặt lợi ích, còn lạnh hơn lúc cương ấy, là vĩnh viễn cũng không có khả năng trở về ngày xưa."

Đề tài này không tốt chút nào, tâm trạng nhiều chuyện vốn tăng cao của Chu Hoằng suy giảm, cũng không muốn biết nhà anh làm chức gì trong chính phủ, dựa lên sô pha, như trút được gánh nặng mà than: "Em còn lo lắng người nhà anh có thể can thiệp chuyện của anh nữa này."

Trương Cảnh Minh sờ sờ đầu Chu Hoằng, "Lúc cần dùng não thì không thấy em dùng, suy nghĩ miên man thì lại rất nhanh."

Chu Hoằng mất hứng đẩy cánh tay Trương Cảnh Minh ra, chỉnh lại tóc, "Nói bao nhiêu lần rồi đừng có sờ đầu em suốt!" Hắn lại không phải là con nít, là một người đàn ông, bị sờ đầu rất ngượng ngùng đó.

Trương Cảnh Minh thu tay về, vừa nói vừa lật tạp chí, "Chỉ sờ đầu thôi đã nổi sùng như vậy, về sau không biết còn dữ dội thế nào đâu."

Chu Hoằng trừng mắt, "Nghe ý này của anh, định hối hận?"

Trương Cảnh Minh vội vàng lắc đầu, nhưng mắt vẫn nhìn tạp chí, trên mặt cũng không thấy chút tâm trạng nào chập chờn, "Không dám."

Chu Hoằng điều chỉnh tư thế ngồi, nhíu mày vẻ mặt mất hứng nhìn chòng chọc Trương Cảnh Minh một hồi, phát hiện anh vẫn không động đậy, liền đưa tay đè tạp chí trên tay anh, "Anh có chỗ nào là không dám hả? Anh yêu coi cái phản ứng có thể đuổi em ra khỏi cửa bất kể thời gian địa điểm này của anh kìa trong lòng em thấp thỏm lắm á."

Nghe vậy, Trương Cảnh Minh đưa tay qua, kéo cổ Chu Hoằng mang tính trấn an hôn môi hắn một cái chụt, sau đó lấy tạp chí nằm dưới tay hắn, mở tạp chí, tiếp tục đọc, "Ngoan, đừng nghịch coi."

Má! Đều nhìn thấy một vài người phụ nữ nhàm chán oán giận người yêu sao không tri kỷ sao không hiểu tình thú là gì rồi, lúc này Chu Hoằng cũng cảm động lây luôn, bèn rên một tiếng, đứng dậy tự hắn chơi của hắn.

Bởi vì thấy dạo này Trương Cảnh Minh đặc biệt bận rộn, Chu Hoằng suy nghĩ nát óc cũng chỉ nghĩ ra cách ngâm suối nước nóng có thể giảm bớt áp lực, liền xem lịch làm việc của Trương Cảnh Minh, thấy chiều chủ nhật anh rảnh, liền quyết định kéo anh đi thư giản.

Tối trước khi ngủ Chu Hoằng nói kế hoạch đi suối nước nóng cho Trương Cảnh Minh, Trương Cảnh Minh chỉ vừa nghĩ liền đồng ý, còn đôi mắt sâu đậm cho hắn một cái hôn thật dài, nói câu "Bảo bối của anh", chọc Chu Hoằng rùng mình nổi da gà đầy người, khoe cơ bắp hai bên, sắc mặt khó coi uy hiếp Trương Cảnh Minh không được nói như vậy nữa.

Trương Cảnh Minh chỉ cười một tiếng, duỗi cánh tay lôi hắn vào ổ chăn, nói gì mà dám uy hiếp chồng em, tìm đường chết.

Chu Hoằng mặt đầy máu, đây là nhịp điệu sắp biến dị? Trương Cảnh Minh dường như càng ngày càng khó lường rồi? Sao đột nhiên hắn cảm thấy tương lai tối hù vậy ta.

Đã hẹn cùng đi suối nước nóng rồi, nhưng tạm thời, Trương Cảnh Minh lại lật lọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.