Tuyết Bạch Sinh đi rồi, Lương Tử lại tới, Trương Cảnh Minh nói chuyện với hắn vài câu, chỉ liên quan tới công trình nọ và bữa cơm tiếp theo.
Trương Cảnh Minh còn muốn trở về phòng riêng, trước khi đi thì đưa chìa khóa cho Chu Hoằng, kêu hắn chờ trong xe, cùng nhau về nhà.
Siết chìa khoá, Chu Hoằng trong lòng hơi ấm, vẫn nhìn theo bóng dáng Trương Cảnh Minh đi mất hút ở ngã rẽ mới quay sang Lương Tử, lại thấy đối phương đang nhướng mắt ý vị thâm trường nhìn hắn cười, không khỏi ngượng ngùng, đập lên ngực hắn một đấm, tức giận nói: "Nhìn cái gì vậy, hâm mộ ghen tị à!"
Lương Tử ôm cánh tay run rẩy, buồn nôn một hồi, "Thôi thôi thôi, da gà rơi đầy đất đây này!" Sau đó cười toét môi đẩy vai Chu Hoằng, pha trò: "Tao thấy Trương Cảnh Minh rõ ràng rất để ý mày á, sao lại phiền muộn như thế?"
Nghe vậy, Chu Hoằng chớp mắt, mặt đột nhiên sáng bừng, "Trương Cảnh Minh rất để ý tao? Sao mày nhìn ra được? Nói tao nghe đi!"
Đột nhiên Lương Tử cũng có chút hối hận, tựa hồ có giác ngộ, cái thằng khốn khổ vì tình này cứ liền nghe người khác nói người trong lòng hắn có xem trọng hắn bao nhiêu, nghe trăm lần không ngán, nghe xong trong lòng cao hứng muốn chết, ngoài miệng còn liên tiếp biểu thị hoài nghi, thằng ngu hết cứu.
Chu Hoằng kéo Lương Tử tới bãi đậu xe nói chuyện một lúc lâu lời mới thả hắn đi, sau đó ngồi trong xe nhìn chằm chằm quán cửa khách sạn chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-den-khi-em-biet-moi-thoi/2954274/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.