Chương trước
Chương sau
☆ 31. Bỏ mặc tự tôn

Thiện ý của nhóm bạn học của Trương Cảnh Minh Chu Hoằng có thấy, trong lòng hắn chân chính để ý là sự lãnh đạm của mấy người bạn nối khố, nhất là người ngồi bên cạnh Lưu Vũ Thần, hai chân đặt lên bàn vừa vào cửa đã la hét phải đổi xe, chỉ cảm thấy người này tuy vóc dáng nhu hòa, lại luôn có biểu tình giương cung bạt kiếm, mặt đen như cái nghiêng mực, giống như ai cưỡng bách hắn, hắn căn bản không muốn tới đây.

Chu Hoằng không thể khống chế cứ nhìn sang hắn, nhìn sắc mặt của hắn.

Lúc này Trương Cảnh Minh vừa dứt lời, Chu Hoằng chỉ thấy sắc mặt vị công tử này xanh mét, mắt cụp xuống vừa nghịch cà vạt, vừa chậm rãi hé miệng.

Còn chưa nghe hắn nói, Chu Hoằng đã có chút khiếp đảm rồi, đồng thời cảm thấy tay của Trương Cảnh Minh dưới gầm bàn lại dùng sức thêm một chút, Chu Hoằng theo bản năng xoay mặt nhìn chăm chú vào Trương Cảnh Minh, chỉ thấy đôi môi mỏng nhạt màu của anh mím chặt, mắt nguy hiểm nheo lại, trái ngược với trạng thái không hề dao động bình thường của anh.

Chu Hoằng không khỏi kinh ngạc vô cùng.

"Sau này còn nhiều cơ hội? Vậy cũng chưa chắc!" Giọng điệu lạnh lẽo châm chọc.

Chu Hoằng hết sức chăm chú nhìn Trương Cảnh Minh, chỉ ngẩn ngơ nghe Lưu Vũ Thần tựa hồ nóng nảy rống lên với người nọ một tiếng "Hác Lôi".

Hác Lôi, người cũng như tên, đụng tới là nổ.

"Cậu đừng có Hác Lôi Hác Lôi nữa! Hù dọa ai vậy! Nói cho cậu biết nếu không phải vì nể mặt mấy người, tôi con mẹ nó mới không đến!"

Một hồi lâu, toàn bộ phòng riêng đều đang vang vọng "mới không đến mới không đến...".

Trên sườn mặt Trương Cảnh Minh căng ra nổi lên đường vân cơ bắp, Chu Hoằng thấy đau lòng, đưa khóe mắt nhìn Hác Lôi đứng trong nhóm người đằng kia, đốt một điếu thuốc rít mạnh một hơi, giống như ăn thuốc súng.

Bốn phía lặng im không tiếng động, mấy người bạn nối khố nhìn nóc nhà nhìn nóc nhà, nhìn xuống đất nhìn xuống đất, ngoại trừ Lưu Vũ Thần biểu tình hơi xấu xí, còn lại đều là một vẻ không liên quan gì đến mình.

Chu Hoằng đột nhiên cảm thấy bi ai, trước giờ tính tình của hắn không tốt rất dễ kích động, tình nết đụng cái là cháy, nhưng bây giờ đối mặt với tình huống này, lại một nửa nóng tính cũng không có, nghĩ phải làm sao để đối phó đối phương, còn tự trách có phải mình làm sai chỗ nào rồi không, làm như thế nào để cứu vãn cục diện, làm sao lấy lòng đám người này.

Bởi vì Trương Cảnh Minh, ngay cả tự tôn hắn cũng bỏ mặc rồi.

"Cậu không muốn đến có thể không đến, không ai ép cậu cả." So với việc Hác Lôi nổi trận lôi đình, giọng nói của Trương Cảnh Minh lại thấp đi rất nhiều, nặng trịch lạnh lùng.

Hác Lôi cứng cổ nhìn qua, khóe miệng nhếch lên, đầu tiên là cười một tiếng, sau đó nhìn Chu Hoằng đang ngẩn ngơ, chỉ vào mũi hắn nói với Trương Cảnh Minh: "Cậu được đấy Trương Cảnh Minh, không nghĩ tới, cậu lại vì người này mà nói như vậy với tôi!"

Lưu Vũ Thần không nhìn nổi, đứng lên đè xuống bàn tay hắn đang chỉ vào Chu Hoằng, cũng kéo hắn về chỗ vỗ vỗ, "Câu con mẹ nó đừng phát điên!"

Hác Lôi không để ý tới hắn, vùng vẫy nhất quyết không chịu ngồi.

Chu Hoằng rũ thấp mắt xuống, trên mặt mang nụ cười cương cứ, không có chỗ cho hắn nói chuyện, liền ở trong lòng suy nghĩ miên man, người kia có phải từng có gì đó với Trương Cảnh Minh hay không? Nhất định là từng có cái gì rồi, nếu không vì sao lại dùng thái độ này với hắn?

Các vị bạn học đã lục tục lui ra bên ngoài, trong phòng riêng dần dần chỉ còn lại mấy người bạn nối khố, Chu Hoằng không có can đảm ra ngoài, vẫn thành thật ngồi đó, mặc cho Trương Cảnh Minh nắm tay hắn không buông.

Bốn phía như có gió đông thổi mạnh ngoài cửa sổ, lạnh lẽo thấu xương.

"Tôi cũng không ngờ, cậu lại mang theo loại thái độ này đến đây." Gian nan trầm mặc qua đi, Trương Cảnh Minh nói chuyện, trong giọng nói thật thấp lộ ra thất vọng không thể coi thường.

Đôi mắt của mấy người bạn nối khố tựa hồ cũng lóe lên một cái, chỉ có Hác Lôi bất vi sở động, cứng cổ sắc mặt khó tin nhìn sang, mắt trợn to sáng dọa người.

"Thái độ của tôi? Thái độ của tôi làm sao? Là do thái độ của cậu có sao đó!" Hắn kích động chỉ vào mũi Trương Cảnh Minh, lồng ngực phập phồng kịch liệt tựa hồ không nói nên lời, "Cậu con mẹ nó lãnh huyết! Bạc tình bạc nghĩa! Cầm thú!"

Lưu Vũ Thần cùng một người mặc áo len trắng đã nhào tới giữ chặt hắn, sắc mặt cũng rất khó coi.

"Cậu câm miệng cho tôi!"

Hác Lôi đá bàn, "Nhanh như vậy, nhanh như vậy cậu đã dẫn người khác tới cho bọn tôi gặp, cậu bạc tình! Cậu đã quên rồi sao, cậu đã quên y rồi sao?!"

Hắn đã triệt để mất không chết, khóe mắt có nước mắt lấp lóe.

Chu Hoằng đã sớm ngu si rồi, điều duy nhất có thể rõ ràng cảm nhận được, chỉ còn sức mạch trên cổ tay do Trương Cảnh Minh mang tới, nhưng sức mạnh kia cũng đang run rẩy, vì vậy điểm tựa duy nhất của hắn cũng không yên, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh băng, cô độc khiến người phải sợ hãi.

"Sao cậu có thể nhanh như vậy đã quên y rồi! Rõ ràng cậu yêu y!"

Rốt cục, Chu Hoằng kịch liệt run lên, thần trí lập tức tỉnh táo, hắn đột nhiên quay đầu nhìn Trương Cảnh Minh, thấy anh cũng hốt hoảng nghiêng mặt sang bên, đẩy hắn, "Em ra ngoài đi!"

Chu Hoằng sửng sốt, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, khó tin hỏi: "Anh nói cái gì?"

Trương Cảnh Minh rũ mắt xuống, không chút do dự lại đẩy Chu Hoằng một cái, đôi môi nhạt màu mím thành một đường, "Em đi ra ngoài trước, chờ anh."

Chu Hoằng chỉ nhìn anh, mắt ẩm ướt phát run.

Vào lúc này Lưu Vũ Thần quay đầu lại nhìn, hắn nhìn chằm chằm Chu Hoằng, tựa hồ có chút không đành lòng, "Mau đi ra đi, tên này điên lên rồi làm ra chuyện gì cũng không thể khống chế!"

Chu Hoằng cười nhạt, hắn sẽ sợ?

Nhưng thân thể đã theo bản năng đứng lên, không chút do dự đi tới cửa, chỉ là mỗi một bước thì tâm lạnh một cái, đi tới cửa lại không tự chủ dừng lại, tay đặt lên cửa kính không nhịn được run rẩy, trong lòng nghĩ, bắt đầu từ lúc hắn cảm thấy khổ sở, bắt đầu từ những lời nói lạnh nhạt, Trương Cảnh Minh có nói chuyện vì hắn chưa, tựa hồ có, nhưng không đủ, còn thiếu rất nhiều, chỉ cần hắn cảm thấy tâm lạnh, thì vẫn thiếu rất nhiều!

Ngay khi mở cửa đi ra, Chu Hoằng cảm thấy ánh mắt trên lưng cứ như đâm vào tim, đau đến mức hắn gần như muốn chảy nước mắt.

Bị xem là người ngoài đuổi ra ngoài, có lẽ, vốn chính là người ngoài.

Chu Hoằng thậm chí còn cười vài tiếng, cười đến cuối cùng, hắn cầm nắm tay để ở miệng, chua xót.

Không mục đích đi lung tung trong khách sạn, tuy thấy khắp nơi đều là chỗ ngồi, nhưng lại cảm thấy đều không phải để cho hắn ngồi, thế nên vẫn đi, đi tới một nơi yên tĩnh rồi dừng lại, tựa vào cây cột đờ ra.

Bên kia cây cột tựa hồ có người, có thể nghe thấy âm thanh đế giày ma sát mặt đất.

"Ba năm rồi nhỉ, không nghĩ tới cuối cùng người không bỏ xuống được chính là Hác Lôi."

"Cậu cũng không phải không biết tính tình của hắn, cực thích để ý chuyện vụn vặt, quyết giữ ý mình, hồ đồ đệ nhất thiên hạ!"

Chu Hoằng bỗng nhiên cứng đờ, giương mắt lên nhìn đầu ngón chân, lỗ tai lại thần kỳ lọc đi mọi âm thanh chỉ quan tâm đến bên cạnh.

"Aiss, nói đã ba năm rồi, nói đến bây giờ ra được cái gì? Đây chính là tình, không có đúng hay sai!"

Bên kia im lặng một lúc lâu, Chu Hoằng không khỏi thấy vội vạng, suýt nữa đã nhịn không được lao tới kêu bọn họ nói tiếp.

"Cảnh Minh chưa từng sai... Trước đây tôi gần như cho rằng cậu ấy sẽ chịu không nổi, rất may cậu ấy vẫn ổn, hơn nữa hiện tại lại có..."

Người này xấu hổ nở nụ cười, sau đó tâm tình lại không tốt, "Nhưng có Hác Lôi xen vào giữa, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện!"

"Đừng nói tới Hác Lôi, tức lắm!"

"Ê này, một người ngoài cuộc như cậu nổi giận làm gì?"

"Hắn xúi giục, nhìn biểu tình không âm không dương của mấy vị công tử ngày hôm nay, nhất định đều do hắn xúi giục, không muốn Cảnh Minh và người yêu mới của cậu ấy vui vẻ! Tôi chỉ không rõ, rõ ràng là Tuyết Bạch Sinh phản bội trước mà, sao bây giờ lại cứ như là Cảnh Minh có lỗi!"

"Ê cậu nhỏ giọng một chút!"

Tim Chu Hoằng đã sớm nâng lên, nhất là khi nghe thấy cái tên "Tuyết Bạch Sinh" xa lạ kia, trong lồng ngực lại không rõ tuôn ra một cảm giác chua xót buồn bực, khiến chỗ nào hắn cũng thấy khó chịu, gần như không thở nổi.

Tuyết Bạch Sinh? Tuyết Bạch Sinh...

Phản bội?

Chu Hoằng bỗng nhiên nhớ tới lần kia ở trong xe, lúc Trương Cảnh Minh nói "Không phản bội anh?" thì đáy mắt nhanh chóng lóe lên một nét đau xót, thì ra là vậy, anh đã từng bị phản bội...

Anh lại bị phản bội, làm sao lại có người phản bội anh chứ?

Tim Chu Hoằng co thắt đau đớn, đó là nam nhân làm cho hắn vĩnh viễn không có khả năng dời tầm mắt mà.

"Mà tôi lại thấy không đáng giá thay Cảnh Minh, cậu ấy trả giá vì Tuyết Bạch Sinh nhiều như vậy, kết quả thì sao, bây giờ thì sao, toàn chuyện lộn xộn rối bời gì đâu không!"

Người này tựa hồkhông có cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt cảm giác nội tâm của mình, liên tiếpthan thở, Chu Hoằng nghe cũng mơ mơ hồ hồ, nhưng chính vì tâm tình kịch liệt đó,cùng với những lời nói tuy nghe không hiểu lại rõ ràng cho thấy đang biện bạchcho Trương Cảnh Minh, trong lòng Chu Hoằng thoáng dễ chịu hơn một ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.