☆ 7. Ăn trộm ra ngoài
Chưa được chủ nhân cho phép liền tự ý lấy dùng đồ của người ta, Chu Hoằng có chút do dự, nhưng nếu không che chắn một chút, kiểu gì hắn cũng sẽ không ra ngoài, cho nên cuối cùng, Chu Hoằng vẫn là cầm mắt kính và nón của Trương Minh, cúi thấp đầu đi ra ngoài.
Kéo mắt kính xuống một chút, nâng trên cánh mũi, Chu Hoằng thầm nghĩ, độ cận còn không nhỏ, đeo vào có chút choáng, xem ra người này lúc đọc sách cũng chăm chỉ lắm, thanh xuân tốt đẹp đều tế cho sách, trách không được tính cách lại trầm lặng đến như vậy, lãng phí một cái áo da trêu hoa ghẹo nguyệt.
Dùng tốc độ cực nhanh mua hai cái áo và một cái quần, lại đến siêu thị quét sạch một vòng, Chu Hoằng liền xách hai túi đồ chạy trở về, chờ khi ra khỏi thang máy, mới phát hiện trên lưng chảy một lớp mồ hôi, lại hoảng sợ thành như vậy, đúng là không có tiền đồ. Chờ khi đi tới cửa, lại phát hiện hắn căn bản không chìa khoá mà cửa thì đóng kín, tâm bóp chết chính mình Chu Hoằng đều có rồi.
Điện thoại di động không mang, mà mang theo cũng không thể gọi cho Trương Minh. Sau khi ý thức được hắn căn bản không có cách giải quyết khốn cảnh trước mắt, Chu Hoằng mặt mày đắng nghét, ngồi dựa vào tường, trông chừng hai túi đồ, trong lòng càng thêm đau khổ khó chịu.
Năm giờ chiều, Trương Minh từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy một cảnh tượng thế này.
Chu Hoằng ngồi xếp bằng, dựa vào tường nghiêng nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-den-khi-em-biet-moi-thoi/138916/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.