Mặt trời treo cao, lúc giữa trưa, danh sĩ quan khách giống như thủy triều xông tới phúng viếng, bên trong chính đường Quý gia, linh cữu bày ở chính giữa phía trước.
Quý Minh Lãng mặc hiếu phục màu trắng, tuy tóc mai hơi bạc, nhưng dáng người cao lớn, ngũ quan cứng rắn, mơ hồ nhìn ra phong thái bất phàm khi còn trẻ.
Ông nhìn vào linh cữu của mẫu thân, đôi khi lộ nét u buồn.
Hôm nay chính là tang lễ của Quý lão thái thái, mẫu thân Quý Minh Lãng.
Người bên ngoài thấy, khẽ thở dài một hơi, an ủi hắn nói: "Quý đại nhân, xin nén bi thương. "
Quý Minh Lãng cùng bọn họ khách sáo hàn huyên vài câu, sau đó nhìn quanh bốn phía, không biết vì sao, lại nhíu mày, gọi gã sai vặt thì thầm vài câu.
Bên ngoài. Xe ngựa đi tới trước cửa Quý phủ, chậm rãi dừng lại.
Một chiếc gỗ hoa lê chạm khắc hoa văn treo cao trên cánh cửa, phía trên đề to hai chữ "Quý phủ".
Trước cửa có gã sai vặt, nha hoàn tiếp khách, nhìn thấy người tới, cung kính nghênh đón, mỗi người đứng một trái một phải, bày ra đồ đạc.
Phù Nguyệt nửa khom lưng, từ trong xe ngựa đi ra, tùy động tác, làn váy hoa sen hơi rũ xuống.
Bởi vì trường hợp đặc biệt, cô chỉ đơn giản cắm một cây trâm ngọc, không có dư thừa trang sức, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, không phấn trang.
Lông mày như khói nhẹ, hai mắt tựa như dòng nước trong veo.
Bộ dáng Phù Nguyệt đoan tú lộ ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dem-benh-kieu-cong-luoc/3002935/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.