Khoảnh khắc thân thể Phù Nguyệt không khống chế được nghiêng về một bên, tuân theo quán tính bắt lấy vài thứ, mà hai tay gắt gao túm lấy chính là quần áo sạch sẽ, hầu như không có nếp gấp dư thừa của Quý Ngọc Trạch.
Không khí có chút ngưng trệ, nàng còn chưa kịp phản ứng, đỉnh đầu truyền đến thanh âm dễ nghe.
Bởi vì khoảng cách áp sát, quý Ngọc Trạch hô hấp ra nhiệt khí không cẩn thận rơi xuống cổ nàng: "Phù Nhị nương tử, không có việc gì đáng ngại?"
Phù Nguyệt vội vàng buông vải vóc xúc cảm tinh tế trong tay ra, đứng thẳng người lên, xiêm y hơi lộn xộn, cũng không có bị thương.
Cô lắc đầu: "Không sao."
Vừa dứt lời, Tiểu Tần từ bên ngoài vén rèm lên, vẻ mặt lo lắng: "Lang quân, Phù Nhị nương tử các ngươi có bị thương hay không?"
Quý Ngọc Trạch liếc mắt nhìn y bào bị nhăn nheo, con ngươi lạnh lùng, hời hợt mang theo: "Không có. Chuyện gì đang xảy ra ngoài đó vậy?"
Thì ra, trên đường dẫn đến chùa Kim Sơn có một cây lớn đột nhiên ngã xuống, chặn xe ngựa đi về phía trước.
Càng mạo hiểm chính là, mã phu nếu không kịp thời phát hiện ra không ổn, kéo dây cương khiến ngựa dừng lại, đại thụ kia sợ là sẽ đè lên xe ngựa, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Quý Ngọc Trạch theo khe hở rèm nhìn ra ngoài: "Nhưng còn có đường khác?"
"Có." Mã phu lau mồ hôi lạnh trở về, hắn là con trai của Quý phủ, hầu hạ chủ nhân nhiều năm, thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dem-benh-kieu-cong-luoc/3002927/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.