Phú Hộ Cần xót xa khi nhìn thấy Nhược Linh từ đầu đến chân bám đầy bùn đất, ông khẽ thở dài "Nhược Linh, chúng ta về nhà thôi !"
- Không, con không về đâu...lòng người nơi đó rất đáng sợ !
Phú Hộ Cần xoa mi mắt "Nhược Linh à !"
- Cha, cha đừng khuyên con nữa.
"Nhược Linh, ta hứa sẽ không để con chịu thêm chút thiệt thòi nào nữa !"
Thấy Phú Hộ Cần thành tâm đến thế, Nhược Linh cũng không nỡ lòng từ chối. Hơn nữa, thì cô cũng không biết mình phải đi đâu đây. Trở về nhà cha mẹ đẻ là chuyện không thể nào.
Phú Hộ Cần đỡ Nhược Linh đứng lên và nhẹ nhàng dìu cô trở về nhà...
Trước sự chứng kiến của hàng chục đôi mắt của người trên kẻ dưới trong nhà, nhưng Phú Hộ Cần vẫn mặc kệ, ông đưa Nhược Linh trở về phòng.
Bà hai vô cùng tức giận "Lão gia, ông như thế là có ý gì ?"
Phú Hộ Cần lạnh lùng lên tiếng "tôi vẫn còn chưa hỏi tội bà, thế mà bà dám hạch hỏi tôi ?"
Bà hai lắp bắp..."tôi...tôi...tôi thì có tội gì chứ ?"
"Bà đã làm những gì thì trong lòng bà tự hiểu rõ, Ngọc Như...tôi khuyên bà hãy giữ lại cho mình chút tôn nghiêm để tôi còn thấy tôn trọng bà !"
'Ông...lão gia !'
Phú Hộ Cần không để tâm đến bà hai, ông tiếp tục dìu Nhược Linh đi qua khoảng sân giữa rộng lớn.
Mỹ Diện đang ngồi buồn bã, chứng kiến cảnh tượng trước mắt thì không khỏi ngỡ ngàng "Quả nhiên, lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-phu-ho/2993506/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.