Tất cả mọi người đang tất bật tìm cách để cứu Nhược Linh, cô thật sự đã tắt thở. Nhưng vì Phú Hộ Cần quá cố chấp, mọi người đành phải cố gắng làm ông vừa lòng, ai cũng sợ Phú Hộ Cần sẽ sang bằng tự viện này.
Một điều rất kỳ lạ, tuy cô đã tắt thở nhưng sao sắc mặt vẫn tươi tắn hồng hào.
Giữa đêm !
Phú Hộ Cần vẫn đang túc trực bên cạnh Nhược Linh, nửa bước không rời.
Đêm nay trăng đến muộn, Gia Thành vừa hiện thân đã liền làm phép cho Phú Hộ Cần ngủ say và đỡ ông lên giường nằm nghỉ ngơi.
Anh đến bên cạnh giường Nhược Linh, nắm lấy bàn tay cô và nhẹ nhàng hôn lên "Nhược Linh...Nhược Linh, dậy đi em !"
Nhược Linh từ từ mở mắt ra, thấy Gia Thành đang ngồi bên cạnh mình, cô ôm chầm lấy anh và khóc.
"Không sao nữa rồi em, có anh đây rồi !"
Nhược Linh lau nước mắt "Gia Thành"
Gia Thành đưa tay lên xoa nhẹ má cô "sau này em phải hết sức cẩn thận nhé ! Có người đang muốn lấy mạng em".
- Em biết, gần đây em gặp vô số chuyện...
"Em yên tâm, anh sẽ luôn bên cạnh em"
- Nhưng, không phải anh chỉ có thể xuất hiện được mỗi khi trăng sáng sao ?
Gia Thành thoáng buồn, đúng là anh chỉ có thể hiện thân mỗi khi trăng sáng.
"Nhược Linh ! Anh xin lỗi"
Gia Thành bế Nhược Linh đi đến bên cạnh cửa sổ, cả hai cùng ngồi ngắm trăng. Ánh trăng đêm nay tuy đến muộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-phu-ho/2993503/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.