Cốc...cốc...
'Mợ cả, đã đến giờ tiễn cậu hai đi rồi !'
Nhược Linh không nói gì, cô chỉ mở cửa phòng và đi một mạch về phía quan tài, lúc bấy giờ mọi người đều tập trung đông đủ để đưa cậu hai về nơi an nghỉ cuối cùng.
Phú Hộ Cần nhìn Nhược Linh nhưng tầm mắt ấy của ông được thu hồi rất nhanh, không ai phát hiện ra.
Bà hai lạnh lùng nhìn Nhược Linh, cười lạnh "Đồ đàn bà tai họa, đến đây để làm gì ? Con trai tôi chết, cô vừa lòng rồi chứ ?"
"Ngọc Như, bà có thôi đi chưa ?"
Bà hai không lên tiếng, bà ôm chặt quan tài của con trai mình mà khóc.
Nhược Linh thì cứ mặc kệ bà hai làm gì và nói gì, cô cũng bỏ qua cảm xúc của bà hai...cô lùi về phía sau, để bà hai khỏi phải thấy cô chướng mắt.
Mọi người đang tập trung chuẩn bị đưa cậu hai đi...
Tiếng kèn trống tang thương vang lên trong không gian ảm đạm.
'Mợ !'
Nhược Linh nghe hầu nữ gọi thì quay đầu lại nhìn và khẽ hỏi "có chuyện gì ?"
Hầu nữ bưng trên tay chén thuốc "Dạ thưa mợ, ông bảo em sắc chén thuốc chống say nắng cho mợ, mợ uống đi ạ !"
- Thuốc chống say nắng sao ?
'Dạ đúng rồi ạ, nó gồm có lá tre và ít lá sắn dây. Ông lo là chút nữa ra ngoài đường thì mợ sẽ không chịu đựng nổi cái nắng nóng gay gắt bên ngoài mà ngất đi !'
Nhược Linh nhìn ra ngoài trời, đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-phu-ho/2993490/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.