Lý trưởng vừa thấy bóng dáng của Phú Hộ Cần, mi mắt liền co giật liên hồi.
'Ngài Phú Hộ, mời vào trong uống tách trà !'
Mặt Phú Hộ Cần không chút cảm xúc, cũng không có chút phản ứng nào, cứ đứng yên bất động như pho tượng !
'Ngài Phú Hộ'
"Đủ rồi, tôi đến đây để gặp người, không phải đến để hưởng thụ".
'Chẳng hay là ngài Phú Hộ đây muốn gặp người nào ?'
Phú Hộ Cần nheo mắt, tay liền vun thẳng vào mặt Lý trưởng...
'Người đâu...Phú Hộ Cần muốn đánh người !'
"Ông bảo tôi muốn đánh người sao ?"
'Chẳng lẽ lại không phải ?'
"Tất nhiên là không phải rồi !"
Lý trưởng thở phào nhẹ nhõm...
Phốc...
Au...u...
'Này Phú Hộ Cần, không phải là nói không đánh sao ?'
"Tôi không nói thế, vì tôi không phải chỉ muốn đánh ông...đúng nghĩa của nó thì là nhất định phải đánh !"
'Ngài...hừ...'
Lý trưởng xoay bước...
"Ông dám bỏ đi không tiếp đãi tôi ?"
'Hừ...ai dám tiếp đãi vị khách khủng hoảng như ngài Phú Hộ đây chứ !'
"Được thôi, vậy tôi bảo gia nhân tháo hết cái mái nhà này xuống là được".
Lý trưởng nghe lạnh cả người..."tên máu lạnh này sẽ tháo nóc nhà của mình thật chứ ?"
Phú Hộ Cần lạnh giọng ra lệnh "người đâu, tháo hết mái nhà xuống cho ta".
//Dạ thưa ông !
Lý trưởng nheo mắt "này...này, có gì thì từ từ rồi nói !"
'Lính đâu, đưa ngài Phú Hộ đi gặp cô Nhược Linh !'
Phú Hộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-phu-ho/2993482/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.