"Nhược Linh"
- Cha, cha sao vậy ?
"Nhược Linh"
Phú Hộ Cần ôm chặt Nhược Linh "ta thấy mình rất cô đơn !"
- Khuya rồi, cha về phòng nghỉ ngơi đi ạ !
Phú Hộ Cần thở dài..."sao vẫn chưa ngủ ?"
- Con đang đợi cha về.
"Xảy ra chuyện gì ?"
Nhược Linh ôm lấy cánh tay Phú Hộ Cần, cả hai cùng đi cùng nói chuyện !
- Cha, con muốn lập đàn làm lễ cắt duyên.
Phú Hộ Cần nghe qua thì chợt nhíu mày "sao vậy ?"
Nhược Linh thoáng buồn "không sao cả !"
Phú Hộ Cần liếc nhìn Nhược Linh, thấy cô buồn buồn, ông không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô.
"Được ! Sáng mai, ta sẽ cho người chuẩn bị".
- Cha ngủ ngon !
"Ừm...ngủ ngon"
Nhược Linh ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn ra vườn cây, đêm nay trăng lên được một lúc rồi cũng đã tàn. Không gian càng thêm âm u tăm tối, gió thổi lung lay những ngọn cây, nghe văng vẳng đâu đó tiếng hót của loài chim nhại.
Nước mắt Nhược Linh bỗng rơi như mưa nguồn, lòng như chết từ thuở nào, cô thật sự là không thể nào ngờ Gia Thành lại trở nên lạnh nhạt với cô như vậy, bên cạnh nhau suốt thời gian dài như vậy...nói cắt đứt thì liền cắt.
- Gia Thành !
Thấy Nhược Linh đau buồn, lòng Gia Thành thấy đau như bị ai vò ai xé. Anh sắp không thể kiềm lòng được nữa, vừa nãy ở chỗ Thủy Thần anh thấy Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-phu-ho/2993464/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.