Mọi người tất bật trang trí cho lễ cưới của Nhược Linh và Phú Hộ Cần.
Đây là một lẽ cưới long trọng nhất từ trước đến giờ. Phú Hộ Cần dồn hết tâm tư tình cảm của mình lên người Nhược Linh.
"Mọi người chuẩn bị đến đâu rồi ?"
Cũng tạm xem như hoàn chỉnh rồi thưa ông !
Phú Hộ Cần nhìn qua một lượt, cảm thấy hài lòng nên khẽ gật đầu.
Vì Nhược Linh sớm mồ côi cha mẹ, mà cha mẹ cô lại là tá điền trong làng, với thân phận cao quý như Phú Hộ Cần, lễ cưới của cô đã phải bỏ qua rất nhiều nghi thức rườm rà, chỉ giữ lại vài nghi lễ quan trọng.
Nhược Linh được trở về căn nhà tranh của cha mẹ ruột ở tạm.
Ngày lễ cầu thân !
Phú Hộ Cần điềm tĩnh đi phía trước...
Gia đinh, tay bưng mâm lễ vật đi phía sau !
Trên đường đi đến nhà cầu thân Nhược Linh, dân trong làng không ai là không trầm trồ...
//Mọi người xem, lễ cầu thân chỉ cần hai mâm đồ là được, đâu cần phải phô trương đến vậy.
Ông ta là Phú Hộ, thế nên có đến mấy chục mâm đồ.
//Ông ấy lại cưới con gái nhà ai vậy ?
Nghe đâu, cô gái này trước đây được âm hôn cho con trai lớn của ông ta.
//Ra là vậy !
…………
'Cô Nhược Linh, xin mời nhận lễ !'
Nhược Linh vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Phú Hộ Cần mỉm cười "Nhược Linh, đây là lễ vật của em".
Nhược Linh nhìn ra sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-phu-ho/2993460/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.