Chiếc xe ô tô màu đen sang trạng dừng lại trước sân biệt thự, Vương Đông Quân mặc âu phục màu đen đính ghim áo bằng huy hiệu của nhân vật cấp cao tập đoàn Vương Thị, tay trái cầm điện thoại bấm số gọi một dãy số, tay phải đặt trên đùi. Cả người lười biếng ngửa ra sau ghế, mái tóc được chải gọn gàng. Ánh sáng trong xe tuy không lớn nhưng khiến người ta chói mắt, người đàn ông này nhìn theo hướng nào cũng vừa sang trọng vừa cao quý.
“Cậu lo mấy việc tôi nói chưa?” Vương Đông Quân trầm giọng nói qua điện thoại.
Đầu dây bên kia tổng giám đốc Lạc Dương nhíu mày, vị chủ tịch nhà anh dạo này thích ngược nhân viên quá.
“Tôi đang chuẩn bị đây, có điều cơ thể vẫn chưa hồi phục đâu ngài chủ tịch.” Anh ta mới vừa bị tai nạn xe, tuy không bị gãy tay chân nhưng xây xát không ít, cái may mắn là không bị ảnh hưởng phần mềm.
“Mặt cậu vẫn còn dùng được thì sợ gì, nếu không lo được tôi cho cậu xuống vùng Hải Lục bắt cá.”
“Được rồi tôi làm hết, đừng bắt tôi chạy tới chỗ đó.” Lạc Dương đau đầu, vị tổ tông này anh không thể nào chống lại.
Vương Đông Quân cúp điện thoại chỉnh lại trang phục quẩn bị xuống xe, Minh Sơn đứng bên ngoài mở sẵn cửa xe cho anh.
“Thiếu gia, ngài thật sự công khai với Lâm tiểu thư luôn sao?” Minh Sơn có chút lo lắng, nhỡ cô ấy không chấp nhận được sự thật này thì làm thế nào?
“Không sao, tôi vốn không cần phải che giấu nửa. Nghĩ thông rồi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-ty-phu/915923/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.