Chương trước
Chương sau
Lâm Kiều ôm một chồng sách đi ra khỏi thư viện, mặc kệ phía sau có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm.
Bọn họ làm sao hiểu được cuộc sống của một tiểu thư bị bỏ rơi như cô, từ nhỏ đến lớn không được cha bao bọc. Cái gì cũng tự mình nỗ lực để vươn lên, trong bảy tỷ người sống trên hành tinh này. Một cô gái bất hạnh như cô chỉ là hạt cát bé nhỏ vậy thì chuyện cô gặp được Vương Ngạn là tỉ lệ mong manh là số trời đã định rồi.
Cô đang đi về lớp thì bất ngờ có một nhóm nữ sinh mang theo khăn lau bảng đi từ trong cửa lớp ra ngoài, bọn họ vung bụi đầy trong không trung. Không chú ý nên Lâm Kiều đi thẳng tới đám bụi kia “A…” Lâm Kiều bị một cánh tay kéo ngang, chồng sách cô ôm trên tay rơi đầy trên nền gạch.
Trong tiếng la hét thất thanh, Lâm Kiều nằm gọn vào vòng tay của nam sinh cao lớn. Cánh tay của người này thật khoẻ cảm giác bàn tay siết chặt tay cánh tay cô hơi đau. Lâm Kiều nhận ra mùi nước hoa quen quen, cũng không phải cô quá thân cận người trước mặt mà là anh ta thường ngồi ở thư viện một mình nên cô biết. Có điều cũng thật bất ngờ khi anh giúp cô.
“Lâm Kiều cô không sao chứ?” Âm thanh ấm áp, Hiểu Nam cúi đầu nhìn cô gái trong lòng.
“Cảm ơn anh tôi không sao.” Lâm Kiều đẩy cánh tay anh ra vội ngồi xuống nhặt sách lên, dù sao cô cũng không thể để cho mọi chuyện thêm phức tạp, chuyện lúc sáng đã đủ mệt đầu.
“Để tôi giúp cô.” Hiểu Nam xắn tay áo ngồi xuống giúp cô nhặt sách, anh không cố ý lôi cô vào lòng mình chỉ là anh muốn giúp cô một chút.
“Cảm ơn anh.”
Trên hành lang có vô số sinh viên qua lại nhưng cũng chỉ có hai người nói chuyện cùng nhau nhặt sách, Lâm Kiều nhận lại vài quyển sách từ tay Hiểu Nam rồi gục đầu với anh âm thầm đi trước.
Đối với hành động tránh né của Lâm Kiều, Hiểu Nam một chút cũng không phật lòng ngược lại anh càng thêm kiên định. Một cô gái khác biệt ở nơi này khiến anh muốn quan tâm cô nhiều hơn, anh cũng không ép cô phải làm bạn với mình.
Có lẽ không ai biết Lâm Kiều là người trong lòng anh bấy lâu nay, ở trường cô không nổi bật nhan sắc cũng không ấn tượng như bao nữ sinh khác.
Nhưng mà Lâm Kiều rất tốt bụng, có một lần Hiểu Nam mang thú cưng là một chú mèo của mình ra ngoài chơi. Không ngờ lần ấy nó bị lạc, may mà cô đã mang con mèo ấy đến nhà cho anh. Chuyện nhỏ như thế không ai để ý, Lâm Kiều không nhớ nhưng Hiểu Nam không bao giờ quên cô.
“Người đó là bạn cậu à?” Phan Viễn từ đằng xa đi lại hỏi Hiểu Nam, anh ta chưa bao giờ thấy bạn mình thân cận với cô gái nào. Đây là lần đầu tiên…
“Không người ta được mình giúp đỡ thôi.” Hiểu Nam xua tay, anh nào có được cô gọi là bạn mà quen biết.
Phan Viễn không hỏi nữa, dù sao lớp của bọn họ là ở bên cạnh. Hơn nữa bên đội kỹ thuật con gái vô cùng xinh đẹp còn không cưa đổ được trái tim của Hiểu Nam thì làm sao một cô gái bình thường là anh siêu lòng?
“Đi thôi!” Hiểu Nam bỏ tay vào túi quần tay trái kéo vai Phan Viễn về lớp.
Từ đầu đến cuối Lâm Kiều không nhìn lại chỗ anh một lần, bởi vì cô nhìn ngón áp út có chiếc nhẫn vàng sáng bóng này. Nó là của Vương Ngạn đeo cho cô, tuy anh xấu xí nhưng anh tốt với cô, những chàng trai xung quanh cho dù tốt cũng không thể bì với anh được.
“Lâm Kiều học sách ở thư viện sao?” vừa ngồi xuống bàn Đường Dung bạn cùng bàn hỏi cô.
“Đúng vậy, tôi quên đem sách theo nên phải mượn.”
“Oh vậy cũng tốt, chỉ có tôi lần trước đi mượn nhưng giáo viên không cho còn nói là tôi không nên ỷ lại. Lần sau phải luôn nhớ mang sách đến lớp haha… bất công ghê.” Đường Dung lẩm bẩm, tình hình của cô vốn là vậy.
‘Còn có chuyện đó sao?” Có điều Lâm Kiều thì khác cô không hề biết những ưu ái này là do Hiểu Nam âm thầm ban tặng nên vô tư mượn mang về.
“Còn… còn vô vàng câu chuyện bi ai khác nữa cơ, cô gái cậu thật là may mắn đó.” Đường Dung vỗ vai.
“Tôi có diễm phúc đó thật sao?”
“Đúng vậy, cậu chắc có quý nhân giúp đỡ đó.”
Đường Dung huých vai nhìn mấy quyển sách kia, vốn dĩ cô cho rằng ai cũng như mình bị giáo viên khiển trách cho một trận. Ai ngờ đâu chỉ có cô được mượn học thôi ư?
oOo
Tổng công ty Lâm Thị của nhà họ Lâm.
Lâm Hải nhìn chồng tài liệu mà tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, mấy dự án lớn gần đây bên công ty ông ta cố gắng giành giật từng cái về bây giờ điều bị nhà họ Vương cướp hết. Vương Thị tại sao lại không nể tình thông gia gì cả, nhất là Vương Ngạn.
Vương Ngạn mang danh con rễ tương lai nhà họ Lâm vậy mà anh không nể mặt ông ta. Làm ăn không chừa đường lui là muốn gì đây? Lâm Hải định gọi điện cho Tô Yến để quở trách ý ông ta là muốn bà dạy lại Vương Ngạn. Có điều vừa cầm điện thoại lên lại không dám gọi, bởi vì suy tính thiệt hơn. Lâm Kiều chưa đăng ký kết hôn, ông ta không muốn gây phiền toái. Nếu lỡ mất mối hôn sự này thì ông ta mất đi vô số điều to lớn khác, nhà họ Lưu sẽ đè đầu cưỡi cổ ông cho đến chết không buông.
Lâm Hải nhấc điện thoại bàn gọi về nhà mình, muốn Lưu Hoa cùng ông đến nhà họ Lưu lần nữa để nhờ cậy cứu vớt chút lợi ích. Nhưng ông ta có gọi cũng không có người nghe vì giờ này Lưu Hoa không hề có ở nhà họ Lâm, bà ta đã sớm ra ngoài tìm tình nhân của mình.
Tháng 5 thành phố Q vô cùng biến động, kinh tế của mấy tập đoàn lớn có phần lung lay. Cổ phiếu lao dốc không phanh, nhà họ Lâm đang cầu cứu tứ phương nhưng Lâm Hải chưa mở miệng ra cầu cứu Vương Đông Quân. Cho nên anh còn giữ những lá bài chưa lật, đợi một thời gian nữa thời cơ chín mùi mới cho ông ta và Lưu gia một bài học nhớ đời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.