Vương Đông Quân chạy đến nhà họ Lâm khi còn 5 phút làm lễ ra mắt ông bà, trên đường đi cũng may có Minh Sơn hóa trang cho anh. Tuy tay nghề không bằng Tô Yến vậy mà lại cứu nguy cho anh một lần, trình độ chênh lệch khá nhiều nhưng có thể qua mắt được mấy người nhà họ Lâm.
“Chủ tịch, ngài cảm thấy như thế này ổn không? Sao tôi cứ cảm thấy chúng ta làm như thế là lừa đảo.” Minh Sơn nói xong không dám nhìn mặt ông chủ.
“Thì chúng ta lừa đảo mà, có điều tôi lừa để cưới được vợ thôi.” Vương Đông Quân cười gian, anh không ngại mang danh lừa đảo.
Minh Sơn cũng không dám hỏi thêm, chỉnh trang lại khuôn mặt cho anh, sau đó là dán một lớp băng keo làm co bóp lại dây thanh quản. Đây chính là cách thay đổi giọng nói khiến cho những người khác không nhận ra Vương Đông Quân.
“Đi thôi.” Vương Đông Quân nhìn qua gương hài lòng, anh ngồi trên ghế nhìn Minh Sơn mở cửa xe đi lấy xe lăn.
Sau khi chuẩn bị xong Minh Sơn bế Vương Đông Quân từ trong xe ra ngoài, khi hai người đang chỉnh lại trang phục thì Lâm Hải từ bên trong đi ra.
“Đến rồi sao? Mau vào sắp đến giờ lành rồi.” Tuy có chút không hài lòng việc anh đến trễ, nhưng dù sao Vương Ngạn vẫn là một người bận rộn, ông ta nào dám chê trách gì người ta.
“Con chào ba.” Vương Đông Quân tự nhiên nói giọng điệu không chút ngượng khiến Lâm Hải ngây ra một lúc lâu nhưng vẫn cười gật đầu hài lòng.
“Được rồi vào thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-ty-phu/915917/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.