"Tôi là Vương Ngạn." Cái tên anh cũng mượn của anh hai, bởi vì bây giờ anh chưa thể tiết lộ danh tính cho cô.
"Tôi… là Lâm Kiều." Vốn dĩ còn sợ chết khiếp, nhưng nghe giọng anh nói lại bớt căng thẳng. May quá giọng nam tính dễ nghe, có chút dịu dàng.
Nhìn thấy bên này đôi trẻ trò chuyện, Tô Yến liền nói chuyện với vợ chồng Lâm Hải về phần sính lễ.
Lâm Kiều không nghe nhầm bởi vì Tô Yến vừa thông báo hôm nay bà mang sang nhà họ Lâm ba mươi hai cây vàng, một đen không hạn mức rút, một sổ đỏ ngôi nhà đứng tên Lâm Kiều. Vâng, đây chỉ là lễ gặp mặt sương sương của nhà họ.
Tô Yến không những cẩn thận mang phần sính lễ này đến đây, còn có công khai ba mươi hai cây vàng và mảnh đất lúc trước bọn họ hứa hẹn kia là dành cho nhà họ Lâm. Phần còn lại và sau này điều là quà mà cưới bà tặng cho con dâu tương lai, so với sự giàu có xa xỉ này cô không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn biểu cảm của Lâm Hải cùng Lưu Hoa trong lòng Lâm Kiều lạnh đến tận tim phổi, có lẽ bọn họ muốn nuốt trọn phần sính lễ của cô nhưng không thành nên sắc mặt khó coi.
Nảy giờ nghe Tô Yến nói, nhưng Lâm Kiều vẫn âm thầm đánh giá Vương Đông Quân. Cô còn sợ vẻ ngoài cùng tính cách kia của anh là một dạng dọa cho bản thân phải cố gắng trấn an thích nghi. Nhưng cô không thể tưởng tượng ra anh đây là Vương Đông Quân, nếu như cô không nhận ra anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-ty-phu/915911/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.