"Tôi là Vương Ngạn." Cái tên anh cũng mượn của anh hai, bởi vì bây giờ anh chưa thể tiết lộ danh tính cho cô. "Tôi… là Lâm Kiều." Vốn dĩ còn sợ chết khiếp, nhưng nghe giọng anh nói lại bớt căng thẳng. May quá giọng nam tính dễ nghe, có chút dịu dàng. Nhìn thấy bên này đôi trẻ trò chuyện, Tô Yến liền nói chuyện với vợ chồng Lâm Hải về phần sính lễ. Lâm Kiều không nghe nhầm bởi vì Tô Yến vừa thông báo hôm nay bà mang sang nhà họ Lâm ba mươi hai cây vàng, một đen không hạn mức rút, một sổ đỏ ngôi nhà đứng tên Lâm Kiều. Vâng, đây chỉ là lễ gặp mặt sương sương của nhà họ. Tô Yến không những cẩn thận mang phần sính lễ này đến đây, còn có công khai ba mươi hai cây vàng và mảnh đất lúc trước bọn họ hứa hẹn kia là dành cho nhà họ Lâm. Phần còn lại và sau này điều là quà mà cưới bà tặng cho con dâu tương lai, so với sự giàu có xa xỉ này cô không thể tưởng tượng nổi. Nhìn biểu cảm của Lâm Hải cùng Lưu Hoa trong lòng Lâm Kiều lạnh đến tận tim phổi, có lẽ bọn họ muốn nuốt trọn phần sính lễ của cô nhưng không thành nên sắc mặt khó coi. Nảy giờ nghe Tô Yến nói, nhưng Lâm Kiều vẫn âm thầm đánh giá Vương Đông Quân. Cô còn sợ vẻ ngoài cùng tính cách kia của anh là một dạng dọa cho bản thân phải cố gắng trấn an thích nghi. Nhưng cô không thể tưởng tượng ra anh đây là Vương Đông Quân, nếu như cô không nhận ra anh cũng không tiết lộ. Để hai người trẻ tự tìm hiểu nhau, Lâm Hải nói chuyện với Tô Yến một hồi. Cuối cùng hai bên ước định một tháng sau sẽ tổ chức lễ ăn hỏi, đến lúc đó bọn họ phải chuẩn bị những gì. Lâm Kiều nghĩ rằng mình sắp gả cho người đàn ông này rồi sao? Cô sẽ phải làm gì để cuộc sống hôn nhân an yên không sóng gió? Cô còn phải tốt nghiệp đi làm theo ước mơ bản thân, có bị nhà họ bắt sinh con nối dõi tông đường mà vứt bỏ tương lai hay không? Càng nghĩ càng sợ, đã bị ép cưới với một người không hoàn hảo, không phải đối tượng trong lòng mình. Đã vậy còn thực hiện nghĩa vụ sinh con này kia. Không được! Cô phải gả và sinh con với người cô thật sự yêu thương. Chính vì thế Lâm Kiều đưa ra một quyết định muốn nói với Vương Đông Quân, cô căng thẳng không biết nên mở lời thế nào. Có bị anh khinh thường mà giận hay không?. Ngôn Tình Hay Vương Đông Quân ngước nhìn Minh Sơn đã an phận đứng bên cạnh từ sớm, anh vốn để ý sắc mặt cô nên anh muốn cho cô cơ hội nói chuyện. "Lâm tiểu thư,cô có thể cùng thiếu gia ra ngoài đi dạo một lát không?" Minh Sơn cung kính hỏi. "À vâng… được ạ." Lâm Kiều cười lịch sự. Tốt quá cô có cơ hội rồi. Vương Đông Quân được Minh Sơn đẩy ra ngoài phía sau Lâm Kiều chào qua mấy người lớn trong nhà rồi cũng đi theo. Tô Yến đang nói chuyện với Lâm Hải khẽ nhìn về phía cửa, cô bé này bà chấm rồi. Thằng con kia lại càng chắc chắn, bây giờ bà mà hủy kèo chắc anh sẽ nổi đóa lên mất thôi. Tô Yến hài lòng với mọi chuyện, duy chỉ việc cùng Lâm Hải bàn chuyện cưới xin là rắc rối. Bởi vì nhà họ Lâm muốn ít nhiều phải làm linh đình mời khách, còn theo ý bà tạm thời bà chưa tổ chức lớn đợi bọn trẻ tự chọn. Hơn nữa với vẻ ngoài bây giờ khẳng định chưa phải lúc để Vương Đông Quân bóc tách ra khỏi thân phận vừa xấu vừa què vừa hôi. Lâm Kiều đứng bên ban công nhìn ra vườn hoa, cô không biết ý anh thế nào. Nếu như anh hài lòng với sự sắp đặt của trưởng bối vậy thì anh chắc chắn không đồng ý cùng cô hợp tác soạn hợp đồng. Còn nếu anh không vừa ý cô mà muốn hai bọn họ tách biệt vậy hôm nay anh và Tô Yến đến đây làm gì? Có phải anh có nỗi khổ gì? Suy nghĩ lung tung thật ra cũng vì cô không có chút tự tin nào, cho dù cô cưới anh vì tiền thì cô cũng không xứng. Dựa vào gia thế nhà họ Vương căn bản cô là kẻ không thể với tới. "Em có vẻ căng thẳng, em sợ tôi lắm sao?" Vương Đông Quân hỏi. "Không phải… chỉ là tôi nghĩ vì sao anh lại chọn tôi. Trong khi nhà anh giàu như vậy tìm đại một cô gái cũng có thể rồi." Lâm Kiều bối rối nói lung tung. "Em cho rằng hôn nhân có thể chọn đại sao?" Vương Đông Quân hơi tức giận, cô là đang xem thường anh à? Thấy bộ dạng anh xấu xí nên cô không muốn gả sao? "Không phải… ý tôi không phải như thế." "Nhưng xin anh bớt giận, cho tôi hỏi thêm một câu. Mặt anh là vì sao lại bị như vậy?" Lâm Kiều vốn tò mò, sao cô lại không hỏi cho được. Thấy anh không thèm quan tâm, Minh Sơn ở bên cạnh khẽ nói nhỏ. "Tiểu thư, thiếu gia nhà chúng tôi là bị tai nạn." "Oh, tôi xin lỗi." Lâm Kiều không có cơ hội hỏi anh thêm vì sợ anh giận, nhưng lúc này Vương Đông Quân lại âm trầm nói. "Em nói em không xứng với tôi… oh cũng đúng. Vậy em lấy thân làm sính lễ gả qua đây đi tôi nhận." Vương Đông Quân ngồi trên xe lăn, mặt lại được dịch dung kỹ lưỡng. Minh Sơn không thể đoán được anh sẽ làm gì tiếp theo hiện tại nghe bọn họ nói chuyện anh có chút mặt đỏ tai hồng vội vàng cúi đầu. Trời ạ! Ông chủ của anh thật thâm! "Thiếu gia, tôi đi vệ sinh một lát." Nói xong chạy mất. Lâm Kiều há hốc mồm không thể ngờ anh cua gấp như vậy, gì mà lấy thân làm sính lễ chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]