Cán chổi trong tay mợ Trâm đột ngột rơi xuống, mợ đứng như trời chồng giữa sân, không cười, không khóc, cũng không một lời oán hận. Mợ Chi lay mãi mà người đối diện cứ cứng đơ, mợ hoảng quá rối rít thừa nhận.
-"Ê, mợ Trâm...tui đùa...mợ Trâm nè...đùa tý mà...ông thầy kia làm gì có cháu gái. Với giả như có cũng lấy sao được, ít nhiều cũng phải môn đăng hậu đối, đợi tới lúc cậu đỗ đạt thì may ra chứ. Mấy người có địa vị, mợ tưởng rước con gái nhà người ta dễ lắm à? Như tui nè, thầy Kim chả tốn mấy hòm vàng đó, chưa kể gấm vóc lụa là..."
Mợ Trâm sau một hồi định thần mới hoàn hồn, mợ điên tiết bẻ cành na quật mợ Chi vun vút. Từ vườn hồng sang vườn mận, một mợ chạy hối hả, một mợ vừa đuổi thục mạng vừa quát.
-"Tui giết mợ nghe, cái mồm độc địa, làm người ta sợ muốn xỉu."
-"Tại mợ cũng ngu nữa đi, muốn có cu tí cũng phải chín tháng mười ngày chứ bộ, thế mà cũng tin? Nhưng mà có thư của cậu hai thật đó, tháng trước thầy tui xuống kinh thành chơi mà, rồi tui dặn thầy tui ghé qua trường cậu, thầy tui cưng tui lắm, thầy tui đi liền à."
-"Thật á?"
-"Không tin thì thôi, tui giữ làm của riêng vậy, chữ cậu hai đẹp ghê nhỉ?"
Mợ Chi hươ hươ bức thư ra chọc ghẹo, mợ Trâm mắt sáng long lanh, nịnh nọt mợ Chi không tiếc lời, mợ Chi xinh gái, mợ Chi dễ thương, mợ Chi tốt bụng nhất trên đời. Mợ Chi phổng mũi lắm, kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-phu-ong/2039533/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.