Du Hạo cười:
-Tớ phải nắm chặt tay cậu như vậy thì cậu mới không bị “rớt” trong quá trình “di chuyển”. Nhắm mắt lại đi!
Song Song hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại. Con bé chẳng biết Du Hạo đãđưa mình đi bằng cách gì, cũng chẳng hay biết quá trình “di chuyển” ấydiễn ra thế nào… Song Song chỉ cảm thấy cả thân hình mình đang chuyểnđộng, hơi chao đảo và nghiêng ngã một tí!
Sau mấy phút không biết trời trăng gì, Song Song chợt nghe giọng Du Hạo vang lên bên tai:
-Đến nơi rồi, cậu mở mắt ra đi!
Lục Song Song nhẹ nhàng mở mắt ra như thể chờ đợi điều gì đó bất ngờ sẽđến. Trước mặt cô gái là một căn phòng sang trọng, cổ xưa, phía trên cao mái vòm hình bầu dục được chạm khắc bằng những họa tiết độc đáo và sáng tạo. Trên tường gạch, mấy cây nến thắp sáng treo lơ lửng trông rấtthích mắt. Có vẻ như đây là phòng hội họp vì trong phòng toàn nhữngchiếc bàn tiệc dài bằng gỗ nhìn rất trang nghiêm. Ngoài ra còn có nhiềukệ gỗ đựng toàn những cuốn sách dày cuộm đã ngả màu. Căn phòng này cókhá nhiều cửa sổ, không phải cửa kính đâu mà là những của sổ giống tòalâu đài mà truyện cổ tích vẫn hay miêu tả. Song Song bước đến, nhìn rangoài. Xung quanh toàn cây cối che phủ, rậm rạp lẫn huyền hoặc. Mọi thứngập mình trong cái màu vàng rán chiều dù bây giờ chỉ mới là sáng sớm.Tóm lại, cái phòng mà con bé đang đứng là của một tòa nhà lớn cổ kính,và tòa nhà ấy lại ngự trị ở một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-ma/1915918/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.