Tôi không biết mình đã thiếp đi bao lâu, cũng không biết trong thời gian đó xảy ra những chuyện gì, tôi chỉ biết lúc tôi tỉnh lại… cậu Cả vẫn còn bên cạnh!
Trời bên ngoài mưa rất lớn, cậu Cả nắm chặt lấy tay tôi, giọng cậu khàn đi:
– Em thấy sao rồi, có thấy đói bụng hay là khát nước gì không?
Tôi nhìn cậu, khẽ lắc đầu:
– Không, em không đói…
Cậu lại gấp gáp hỏi:
– Vậy em có thấy mệt mỏi ở đâu không? Cậu kêu thầy Đồ tới bắt mạch cho em nghen?
Vốn là định lắc đầu nhưng nghĩ lại cũng thấy lo lo nên tôi mới gật đầu đồng ý. Sau khi thầy Đồ khám xong, ông ấy bảo tôi suy nhược cơ thể rồi kê thuốc cho tôi uống chứ cũng không có bệnh gì nguy hiểm. Tôi cũng biết rõ bản thân mình không bệnh nhưng để làm cho cậu Cả và cho cả tôi yên tâm, cứ để thầy Đồ bắt mạch cho an toàn.
Khám xong, bé Thảo bưng lên một chén cháo nóng hổi thơm phức, cậu Cả đỡ tôi ngồi dậy, cậu kê cái gối sau lưng cho tôi, vừa thổi cháo nóng, cậu vừa nói:
– Em ăn một chút đi, mấy bữa rồi em không có cái gì trong bụng hết.
Tôi nhìn cậu, có hơi ngạc nhiên, khẽ hỏi:
– Mấy bữa rồi? Bộ em ngủ lâu lung hả cậu?
Cậu Cả đút một muỗng cháo, cậu gật gù:
– Ờ… hai ngày hai đêm rồi.
Hai ngày hai đêm… sao tôi có thể ngủ lâu đến như vậy nhỉ?
Thấy tôi cứ ngẩn người ra nhìn, cậu lèm bèm:
– Em ăn cái gì vào bụng trước đi rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-hoi-dong/1028337/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.