Tôi chạy tới giường của dì Nguyệt, tôi hỏi gấp:
– Dì nói cậu Cả làm sao? Cậu ấy làm sao hả dì?
Dì Nguyệt khóc nấc, dì nói trong nghẹn ngào:
– Thằng Trạch… thằng Trạch… sắp không còn sống được bao lâu nữa rồi Út Quân ơi…
– Dì nói vậy là sao? Sao lại không sống được… cậu Cả làm sao mà không sống được?
Với những câu hỏi dồn dập của tôi, dì Nguyệt nén lại bi thương, dì nói trong chua xót:
– Thầy Trứ đã từng nói… số mạng thằng Trạch sống không qua được tuổi 30… chỉ còn vài ngày nữa là tới ngày sanh của nó… dì sợ… dì sợ là…
Tôi giật bắn người, nói như hét:
– Dì sợ gì? Không sợ… không có gì phải sợ hết… cậu Cả không sao… cậu ấy không sao đâu. Đi, con đưa dì đi tìm cậu Cả, dì đi theo con… đi dì.
Tôi vừa nói vừa nắm tay dì kéo đi nhưng dì Nguyệt lại lắc đầu không chịu, dì khóc:
– Không con… thằng Trạch… nó không muốn ai tới đưa tiễn nó hết…
Tôi vừa khóc vừa gắt lên:
– Bộ cậu ấy nói không cần là dì không đi thiệt hay sao? Dì định bỏ cậu một mình hả? Nếu dì sợ cậu ấy dì không đi… vậy để con đi… để con đi một mình.
Dì Nguyệt bình thường yếu đuối, lúc này lại như tiếp thêm sức mạnh mà vùng lên nắm chặt lấy cổ tay tôi kéo giữ lại, dì gấp gáp nói:
– Con khoan đã… nghe dì nói hết.
Tôi vốn muốn vùng tay ra nhưng lại sợ dì đau nên đành tạm nhượng bộ xem dì nói gì. Thấy tôi chịu đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-hoi-dong/1028328/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.