Đò cập vào bờ, đích thân cậu Hai đi tới đỡ tay tôi lên bờ. Tôi vốn không định nắm tay cậu nhưng cậu đã ép, tôi không nắm không được. Tay cậu giữ chặt tay tôi, vừa giữ vừa siết, cậu nhìn tôi, ý cười không có, cậu hỏi:
– Em vừa đi đâu về vậy?
Dưới nụ cười châm chọc của Bích Hà, tôi vẫn hiên ngang mà trả lời, không một chút sợ hãi:
– Em đi qua nhà cậu Cả.
Cậu Hai cười lạnh, cậu gằn giọng:
– Em nói… em đi tìm cậu Út?
Tôi gật đầu:
– Dạ phải, em…
Lần này thì cậu Hai giận thật sự, cậu siết chặt lấy tay tôi, siết đến muốn móp méo, cậu cắt ngang lời tôi:
– Em còn dám nhận? Em biết em đang làm gì không? Em có biết em là vợ của ai không?
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu, tôi nói:
– Em là vợ sắp cưới của cậu…
– Em biết nói em là vợ sắp cưới của tôi mà em dám…
Trước sự giận dữ của cậu Hai, Bích Hà liền đưa tay kéo lấy tay cậu, cô ta dùng giọng thảo mai khuyên can:
– Cậu Hai… đang ở ngoài đường, có chuyện chi về nhà rồi nói. Cậu nói lớn tiếng vậy… người ta nghe được thì còn gì là mặt mũi của chị Quân, còn gì là mặt mũi nhà mình nữa.
Tôi nhìn Bích Hà, cười cợt:
– Tôi bị chửi ở đây, cô chẳng phải là người vui nhất rồi còn gì… ở đó mà sợ mất mặt mũi của tôi… lẻo mép.
Bích Hà trừng mắt nhìn tôi nhưng giọng điệu thì lại như con thỏ nhỏ bị bắt nạt, cô ta nói:
–
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-hoi-dong/1028324/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.