Chiếc xe hơi lao thẳng xuống dốc với tốc độ kinh hoàng, tôi lúc này đã chẳng còn giữ bình tĩnh được nữa, vừa khóc tôi vừa hét:
– Anh cho dừng xe lại đi… dừng lại đi!
Sốp phơ phía trước đang loay hoay điều khiển bánh lái, tôi thì tôi không rành về xe nên cũng chẳng biết được là anh ta đang làm gì. Tôi chỉ nghe anh ta gào lên:
– Không được… không dừng được…
Tình huống quá mức cấp bách, tôi không còn suy nghĩ được cách nào khác ngoài cách nhảy ra khỏi xe. Tôi hét ầm lên:
– Mở cửa xe… mở cửa xe nhảy ra… nhanh lên!
– Nhảy ra là chết… là chết đó cô.
Tôi bực dọc, quát:
– Giờ hông nhảy cũng chết, tôi ra lệnh cho anh… nhảy đi.
Phía sau lưng, tiếng cậu Cả gào lên tới khàn giọng:
– Nhảy xe đi! Nhảy đi Út Quân!
Nghe tiếng cậu Cả, tôi lật đật giật cửa để mở ra nhưng lại mở không được. Đã hoảng lại còn hoảng hơn, tôi khóc rống:
– Sao mở không được? Sao lại mở không được? Sốp phơ… mở cửa cho tôi… mở chốt cửa cho tôi.
Chiếc xe chạy tưng tưng lao vút vút trong gió, tốc độ lao xuống dốc như vầy chẳng khác gì đang chơi tàu lượn siêu tốc. Tiếng sốp phơ như đang khóc, anh ta hét ầm lên:
– Chốt ở cửa… giật chốt mới mở được cửa…
Chốt? Chốt… đúng rồi… có chốt… có chốt…
Chiếc xe lao thẳng gần hết dốc, phía truớc mặt là dòng sông lớn đang đợi sẵn, một khi mà xe lao xuống sông thì đường chết của tôi càng lớn hơn nữa. Không được, nhảy xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-hoi-dong/1028293/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.