Tôi trố mắt lên nhìn anh ta, đang lúc mọi người còn ngơ ngác thì tôi đã trả lời lại ngay mà không kịp suy nghĩ gì.
– Cậu bị gì vậy? Quen biết gì cậu mà cậu biểu tôi gả cho cậu?
Anh thanh niên kia đi vòng qua phía tôi, anh ta cười nói:
– Trước lạ sau quen, em gả cho qua đi, qua lấy bạc muôn bạc vạn rước em về.
Tôi càng nhìn càng muốn đấm cho anh ta một cái không trượt phát nào, bố tiên sư tên thần kinh!
Nhìn thẳng vào mặt anh ta, tôi quát lên:
– Ai rảnh?
Chàng thanh niên kia nhìn tôi kiểu khó hiểu:
– Em nói cái chi lạ vậy? Sao hông rảnh? Qua đang rảnh mà?
Tôi trề môi, cười nhạt:
– Tôi nói là tôi hổng rảnh, tôi hổng rảnh gả cho cậu… mắc cái giống gì tôi phải gả cho cậu?
– Út Quân, không được ăn nói hỗn hào!
Nghe tiếng dì Nguyệt quát lên cảnh cáo kèm theo ánh mắt không hài lòng của dì tôi liền rụt cái cổ về. Lại ngó sang cậu Cả, thấy cậu ấy nhìn tôi lắc đầu không muốn tôi nói nữa, tôi liền ngoan ngoãn bậm chặt môi lại, một câu cũng hổng dám thốt ra. Cờ rút đã hổng cho thì tôi đâu dám cãi.
Thấy tôi im lặng, cậu thanh niên kia liền quay sang người nhà của mình, vừa dõng dạc nói anh ta vừa chỉ về phía tôi.
– Cha, má… con muốn cưới em này làm vợ lớn.
Vãi cả vợ lớn!
Đang lúc mọi người còn hoang mang thì Kim Chi đã đi tới trước mặt cậu thanh niên kia, mặt cô ấy đỏ rần như kiểu sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-hoi-dong/1028288/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.