Cảm giác khi đang viết pỏn mà bị bắt thóp là như thế nào?
Ừ, chính nó! Chính là lúc này! Mộng Thanh thà rằng mình biến mất như chưa tồn tại. Nếu cuộc đời cô như một vở diễn, cô tình nguyện để bản thân mình chìm đắm trong dàn vai phụ chứ không muốn làm nữ chính bất hạnh như vậy.
''Xin lỗi, tôi...tôi thật sự không hiểu câu hỏi của anh Trịnh cho lắm. Tôi cần thời gian để nghiên cứu câu trả lời''
''Bạn không hiểu chỗ nào? Tôi sẵn sàng giải đáp''
''...'' Mịa, cô làm gì biết anh ta hỏi câu gì?
''Tôi nhìn thấy bạn rất tập trung để trả lời câu hỏi này nên bạn không cần ngại ngùng khi đặt câu hỏi cùng tôi. Nếu bạn thấy bất tiện thì có thể mang laptop lên, tôi sẽ nhìn vào bài soạn văn của bạn để giải thích''
''Thưa giám đốc Trịnh, chân tôi bị đau nên không tiện. Về câu hỏi của anh tôi sẽ tự nghiên cứu, không cần phiền anh''
Đậu móe nó cái tên này chắc chắn đang chơi xỏ cô. Từ đầu đến cuối cứ mặt kệ cô muốn làm gì thì làm, sau đó lại tung ra một tuyệt chiêu ch.ết chóc. Đúng là đàn ông của nhà họ Trịnh đều chó má như nhau. Thích nhất là đưa người khác ra làm trò đùa, vờn con người ta như mèo vờn chuột rồi tỏ ra vô tội.
''Chân cô đang bị đau à? Vậy thì để tôi bước xuống dưới, cô có thể cho tôi xem những gì cô đã đề ra''
''Tôi...tôi...'' Tôi đang gõ pỏn, anh có muốn chiêm ngưỡng cách tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-ho-trinh/2614322/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.